Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 126 : Ác Linh lui tán (24)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ngày thứ hai khi Hạ Hàn rời giường liền phát hiện cửa không mở ra được.



Hắn gọi điện thoại cho Sơ Tranh, mới ngủ dậy nên âm thanh có chút khàn khàn, rất mềm mại, nghe giống như đang làm nũng: "Tiểu mỹ nhân, cửa phòng ta không mở được."



"Ừ."



Hạ Hàn: "..."



Hạ Hàn đợi vài giây.



"Tiểu mỹ nhân, cô có thể đến xem giúp ta một chút xem tại sao mà cửa không mở được không?" Hạ Hàn ôm di động.



Sơ Tranh thập phần lạnh lùng cự tuyệt hắn: "Không rảnh."



Hạ Hàn: "..."



Đầu điện thoại bên kia đã bị cúp, Hạ Hàn nhìn điện thoại, làm gì nha?



Sao cô lại cúp điện thoại của mình chứ?



Hạ Hàn lại kéo cửa thêm vài cái, nhưng hoàn toàn không mở ra được, Hạ Hàn nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ có thể mở ra, nhưng hắn không thể leo xuống được.



"Tiểu mỹ nhân! Tiểu mỹ nhân!"



Hạ Hàn ghé vào cửa sổ, hướng xuống phía dưới kêu lớn.



Sơ Tranh mặt lạnh bay ở bên ngoài, ngửa đầu nhìn Hạ Hàn.



"Kêu cái gì?" Có thấy phiền không.



"Cô mau giúp ta mở cửa đi."



"Ngoan ngoãn đợi trong phòng đi." Sơ Tranh nói xong thì lập tức biến mất trước mặt Hạ Hàn.



Nhưng cửa phòng rất nhanh được mở ra, Sơ Tranh mặt lạnh đứng ngoài cửa phòng, thần sắc Hạ Hàn vui mừng, nhấc chân đi về hướng cửa phòng.



Tiểu mỹ nhân đúng là khẩu thị tâm phi, quả nhiên trong lòng vẫn...



Phanh ——



Hạ Hàn suýt chút nữa bị đụng trúng mũi.



"Tiểu mỹ nhân?"



Thanh âm của Sơ Tranh từ ngoài cửa truyền vào: "Ngươi còn dám gọi ta mở cửa cho ngươi lần nữa, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!"



Ở ngoài cửa, Sơ Tranh tức giận đá một cước vào cái chậu hoa bên cạnh.




Hạ Hàn gọi Diêu Vi một tiếng chị, rồi ngồi xuống một bên khác.



"Hừ." Thanh niên xem thường.



Lão thiên sư lại không nói gì, chỉ nhìn xung quanh Hạ Hàn một vòng.



Sơ Tranh đứng sau lưng Hạ Hàn, Hạ Hàn thấy lão thiên sư như thế, có lẽ là không nhìn thấy được, nên không khỏi có chút kiêu ngạo và ngọt ngào.



"Thiên sư, tôi đã cho người đi điều ra rồi, bạn học của Vi Vi đều sống tốt." Bà Diêu đánh vỡ không khí ngột ngạt.



"Sư phụ đã xem qua biệt thự mấy lần, không có vấn đề gì cả." Thanh niên cũng nói.



"Vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cuối cùng là ai muốn hại con gái tôi?"



Bức ảnh biến mất một cách rất trùng hợp.



Nhưng người trong hình cũng không có vấn đề, vậy thì vấn đề ở đây là gì?



Lão thiên sư nói: "Các người có từng đắc tội với ai không?"



"Không có." Bà Diêu lắc đầu: "Diêu gia chúng tôi ở trong giới rất ít khi đắc tội với người khác, cho dù có chút va chạm, thì cũng không thể hại con gái tôi như thế được? Thiên sư, nghiệt chủng trong bụng con gái tôi khi nào mới có thể lấy ra được?"



Lão thiên sư: "Nếu như không tìm ra ngọn nguồn, mà tùy tiện động đến thai quỷ, thì hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại, có thể làm hại đến Diêu tiểu thư."



Bà Diêu kích động: "Vậy phải làm sao bây giờ!"



Cái bụng này càng ngày càng lớn.



Ánh mắt Hạ Hàn quét qua phía Sơ Tranh, Sơ Tranh xoay người, dán bên tai hắn nói hai câu.



Hơi thở lạnh buốt chui vào lỗ tai hắn, nhưng Hạ Hàn lại cảm thấy vành tai đang nóng lên.



"Đừng ngây người." Sơ Tranh vỗ hắn một cái.



Hạ Hàn cuống quít hoàn hồn, ho khan một tiếng: "Chị Diêu, tôi đã từng điều tra một lần, bạn học cùng lớp của chị có tất cả 38 người, vì sao trên bức ảnh chỉ có 37 người?"



Diêu Vi có chút ngốc: "Là... thật sao?"



Cô ta cũng không nhớ rõ là có bao nhiêu người...



Nhưng mà con số này được ghi lại ở trường học, nên chắc chắn sẽ không sai.



Bà Diêu dựa vào những người trên tấm ảnh mà điều tra, nên cũng không chú ý có bao nhiêu người.



Bà Diêu gọi điện thoại đến trường học để chứng thực lại, xác định tổng cộng có ba mươi tám người.



Lại đem tấm ảnh lấy được từ chỗ bạn học nào đó ra đếm một lần, kết quả phía trên đúng là chỉ có ba mươi bảy người.



Vậy một người nữa ở đâu?