Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1271 : Hà Thần Ở Trên (17)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Một bên khác.



Tuyên Ảnh tỉnh lại trong "rừng san hô" màu đỏ, Tiểu Kim Long bay giữa không trung, đang dùng đuôi xua tan những dây leo màu máu không ngừng thăm dò bò tới.



"Chủ nhân!"



Tiểu Kim Long thấy Tuyên Ảnh tỉnh lại, hưng phấn kêu một tiếng.



Tuyên Ảnh giơ tay bóp bóp mi tâm: "Đây là nơi nào?"



"Không biết, đột nhiên đến đây." Tiểu Kim Long nói: "Những thứ này đều là vật sống."



Tuyên Ảnh nhìn về phía những dây leo không ngừng thăm dò bò tới kia, ánh mắt đảo qua mặt đất: "Sơ Tranh đâu?"



Tiểu Kim Long biểu thị không thấy, nơi này chỉ có một mình hắn.



Tuyên Ảnh đứng dậy, phất tay chặt đứt dây leo, dây leo giống như bị đau, lập tức rụt về.



Đây là nơi nào?



Tuyên Ảnh chưa từng thấy loại vật này, cũng chưa từng nghe nói, hắn quyết định trước tiên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, thuận tiện tìm Sơ Tranh.



Đương nhiên Tuyên Ảnh cũng không phải rất lo lắng, tiểu cô nương kia, cũng không yếu như hắn nghĩ.



Chỉ là không biết, cô sử dụng lực lượng gì...



Tuyên Ảnh cẩn thận đi qua rừng san hô, dây leo có đôi khi sẽ công kích hắn, sau mấy lần Tuyên Ảnh thô bạo chặt đứt, dây leo liền biến thành sợ hãi, mỗi lần đều là công kích mang tính thăm dò.



Không biết rừng san hô lớn đến bao nhiêu, Tuyên Ảnh đi thật lâu mà cũng không nhìn thấy điểm cuối.



Ánh sáng trên đỉnh đầu cũng không có bất kỳ biến hóa nào...



Nơi này giống như không phân chia ngày đêm.



Sột soạt sột soạt...



Âm thanh này vang lên từ bốn phương tám hướng, Tuyên Ảnh đưa mắt nhìn tứ phương, dây leo đều yên tĩnh treo ở xung quanh, cũng không có động tĩnh.



Nhưng âm thanh kia từ xa mà đến gần...



Sột soạt sột soạt...



Càng ngày càng gần.



Giống như ở ngay bên tai, rõ ràng lại quỷ dị.



Sưu ——



Thân thể Tuyên Ảnh nghiêng qua, dây leo to bằng cánh tay sát qua gương mặt Tuyên Ảnh, một kích chưa trúng, dây leo rẽ ngoặt trên không trung, lần nữa phóng về phía Tuyên Ảnh.
Nghĩ lại lại thấy không đúng?



Với lực lượng quỷ dị kia của cô, mà là một phàm nhân?



Nhưng Sơ Tranh không nói, Tuyên Ảnh cũng không có cách nào.



Sơ Tranh lúc đầu là nắm tay hắn, đằng sau có lẽ ngại phiền phức, buông hắn ra, hai người một trước một sau đi tới.



Không biết đi được bao lâu, rốt cuộc trông thấy cửa ra vào của rừng san hô.



"Chờ một chút."



Tuyên Ảnh giữ chặt Sơ Tranh đang tùy tiện đi ra ngoài.



"Không biết tình huống bên ngoài như thế nào, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn."



Sơ Tranh: "..."



Tuyên Ảnh để Tiểu Kim Long đi ra trước xem xem, Tiểu Kim Long bay ra khỏi rừng san hô, rất nhanh bay về: "An toàn."



-



Bên ngoài rừng san hô là vách núi, phía dưới là sơn cốc, trong sơn cốc mây mù vấn vít, không thấy rõ bên trong có cái gì, nhưng mơ hồ nhìn thấy một góc kiến trúc lộ ra từ trong mây mù.



Cung điện bay từ trong thân thể Sơ Tranh ra ngoài, đuôi lông mày Tuyên Ảnh nhướn lên, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Sơ Tranh một tay bắt lấy cung điện, đưa tới trước mặt hắn: "Nè."



Cung điện: "..."



Tuyên Ảnh: "..."



Cung điện bỗng nhiên biến lớn, tránh thoát khỏi tay Sơ Tranh, lập tức bay lên hư không.



Hồi lâu sau Tuyên Ảnh mới lên tiếng: "Ngươi có thể gọi nó ra?"



Giọng điệu Sơ Tranh lạnh căm căm: "Không thể."



Cái cung điện nhỏ nát này xem thân thể cô như khách sạn, muốn ở liền ở, muốn đi thì đi, quả thực rất quá phận.



"Chính nó ra?"



"Ừ."



Sơ Tranh nắm lấy tay Tuyên Ảnh, bỗng nhiên nhảy lên hư không.



Tuyên Ảnh còn đang suy nghĩ chuyện cung điện, làm sao nghĩ đến Sơ Tranh lại đột nhiên làm vậy, không chút phòng bị, cảm giác mất trọng lượng đánh tới, tiếng gió rít gào mà lên, hắt lên mặt hắn.



Hắn chuyển mắt liền nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, thậm chí có thể thấy rõ từng chiếc lông mi của cô...



Sơ Tranh bỗng nhiên liếc mắt, đối đầu với ánh mắt Tuyên Ảnh.



Tuyên Ảnh đột nhiên đụng vào cặp mắt kia, giữa cảm giác trời đất quay cuồng bỗng rơi vào trong băng phong vô tận.