Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1286 : Hà thần ở trên (32)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ngu Liên xuất hiện vào lúc này, mang theo nhóm người đã từng là "tế phẩm", đi từ trong đám người tới.



Trên gương mặt dịu dàng của Ngu Liên có khẩn trương xen lẫn phẫn nộ: "Hà Thần đại nhân... Sơ Tranh, ngươi muốn làm gì Hà Thần đại nhân?"



"Không muốn làm gì."



Sơ Tranh dịch chuyển dao phay đi, mũi dao cắm vào trong bàn, lấy phương thức như dao cầu hạ thấp xuống, phía dưới chính là đầu Hà Thần: "Tâm sự với hắn."



"Ngươi thả Hà Thần đại nhân ra!"



"Ta không thả ngươi có thể làm gì ta?"



Ngu Liên trừng lớn đôi mắt đẹp: "Ngươi..."



"Dừng tay!" Ngu Liên còn chưa động thủ, đã bị Hà Thần quát lớn một tiếng: "Lui ra."



Ngu Liên kinh ngạc: "Hà Thần đại nhân?"



"Lui ra!!" Hà Thần tức giận gào lên.



Ngu Liên khẽ cắn môi, chậm chạp lui về trong đám người, ánh mắt oán độc như hận không thể đem Sơ Tranh ra thiên đao vạn quả.



Rốt cuộc cô bắt Hà Thần đại nhân bằng cách nào!



Sao cô có thể...



Móng tay bóp lấy lòng bàn tay Ngu Liên bởi vì dùng sức, mà lõm vào trong thịt.



Sơ Tranh không để ý đến Ngu Liên: "Ngươi làm sao để khống chế những người dân này?"



Hà Thần nhìn dao cầu tùy thời có thể rơi xuống, không dám không đáp: "Dùng các con của ta."



Những "tế phẩm" được gã thả về kia, từ khi vừa mới bắt đầu trong bụng đã có cá chạch, bọn họ hoạt động ở Hàn Giang Thành thời gian dài như vậy, sớm đã nghĩ biện pháp, để bách tính Hàn Giang Thành cũng nuốt cá chạch vào.



Chỉ cần có cá chạch ở đó, Hà Thần muốn khống chế bọn họ dễ như trở bàn tay.



Nếu như không có Sơ Tranh quấy rối, Hàn Giang Thành chẳng mấy chốc sẽ trở thành thiên hạ của gã.



Gã không để những người dân này chết, chỉ cần có bọn họ, gã có thể làm mưa làm gió ở đây.



Còn có bách tính cản trở, sẽ không bị pháp tắc thiên địa phát hiện.



Lang Sa nghe đến trợn mắt há mồm, lại cảm thấy buồn nôn.



Lang Sa tiêu hóa xong tin tức này, nuốt một ngụm nước bọt: "Bọn họ còn có thể cứu được không?"



"Không biết..."



"Sao ngươi lại không biết?" Lang Sa lửa giận ngập trời, bên trong Hàn Giang Thành có bao nhiêu người? Nhiều người như vậy, sao gã dám...



Hà Thần: "Ta chỉ muốn khống chế bọn họ, vì sao phải biết những thứ khác?"



"..."



Lời nói hơi vô lý nhưng rất thuyết phục của nhân vật phản diện, không có bệnh.



Gã chỉ muốn khống chế bách tính toàn thành để cho mình sử dụng, thần phục mình.
Ả còn sống.



Ả là Ngu Liên.



Sao ả có thể chết chứ?



Ả không chết...



Hình ảnh tràn vào trong đầu, thân thể không có nhịp tim, không cần ăn uống, càng không cần đi ngủ...



Những biểu hiện cổ quái này đã thể hiện rất rõ ràng, ả đã chết rồi.



Ngu Liên gian nan ngẩng đầu, nhìn về phía Sơ Tranh bên kia.



Ả hận, ả oán.



Người chết nên là cô, vì sao cuối cùng lại là mình!



Ả không cam tâm, đời này của ả chỉ mới trôi qua vài chục năm mà thôi...



"Cẩn thận!"



Lang Sa đột nhiên kinh hô một tiếng.



Ngu Liên thế mà lại lấy tư thế quỷ dị, du hành sát trên mặt đất, vọt về phía Sơ Tranh.



"Sơ Tranh ta chết ngươi cũng đừng mơ tốt hơn!!"



Ngu Liên đỏ ngầu cả mắt, bấm tay thành trảo, chụp vào mắt cá chân Sơ Tranh.



Răng rắc!



Cổ tay Ngu Liên "răng rắc" một tiếng, sau đó cả người thay đổi phương hướng, đánh về phía tường.



Tường vây ầm ầm sụp đổ, chôn vùi Ngu Liên ở bên trong.



Sơ Tranh thu hồi ngân tuyến, thần sắc lãnh đạm nhìn bụi mù dâng lên.



Tuyên Ảnh đi qua ôm lấy bả vai Sơ Tranh, khẽ vỗ nhè nhẹ.



-



Lang Sa chôn hết những nữ tử kia, lập mộ bia.



Bây giờ quan trọng nhất chính là, nghĩ cách cứu bách tính toàn thành —— đương nhiên đây là mong muốn đơn phương của Lang Sa, Sơ Tranh và Tuyên Ảnh đều không có ý nghĩ này.



【 Tiểu tỷ tỷ, làm người tốt nha! Cô suy nghĩ một chút xem, nếu cô cứu người của một tòa thành, đây chính là mấy chục vạn người đó! Sẽ luôn có mấy người mắt mù cho cô thẻ cảm ơn đúng không. 】



Sơ Tranh: "???"



Khoan đã Vương bát đản mi có ý gì?



Cái gì gọi là luôn có mắt mù?



【 Tiểu tỷ tỷ, ta nói sai, luôn có người tâm địa thiện lương. 】 Vương Giả lập tức đổi giọng.



"Không muốn."



Chuyện phiền toái như vậy, ai thích thì đi mà làm, cho dù có thẻ cảm ơn, ta cũng không đi!!