Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 128 : Ác Linh lui tán (26)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cả người nam sinh đều ngập tràn âm khí, diện mạo rất bình thường, chính là loại người mà ném trong đám đông thì tìm nửa ngày cũng không ra.



Đây chính là Đàm Minh Hạo trên ảnh chụp.



Hắn khom lưng nâng người giấy đã bị đá hư dậy.



Sơ tranh giơ tay, người giấy kia lại đổ xuống.



Nam quỷ oán hận trừng mắt nhìn Sơ Tranh, nhưng hắn cũng không làm ra hành vi quá kích gì, chỉ lần nữa đỡ người giấy kia dậy.



Hắn đỡ một lần, Sơ Tranh liền làm đổ một lần.



Hạ Hán dán vào thân thể lạnh như băng của Sơ Tranh, nhìn hai người như hai đứa trẻ đang chơi đùa.



Ngươi làm đổ.



Ta nâng lên.



Ngươi làm đổ.



Ta lại nâng lên.



Hạ hàn: "???"



Chúng ta tới đây làm gì? Không phải đến bắt quỷ sao? Cô lại ở đây chơi trò chơi với quỷ? Lát nữa lỡ mà chọc giận nó thì làm sao bây giờ?



Cuối cùng, nam quỷ cũng nổi giận.



Không gian nhỏ hẹp bằng phẳng bắt đầu nổi gió, âm khí quấn quanh mà lên, người giấy cũng bị gió thổi vang lên tiếng lao xao.



Khuôn mặt Đàm Minh Hạo hiện ra vẻ dữ tợn, máu tươi trào ra từ ngũ quan hắn, thanh âm trở nên bén nhọn: "Tại sao lại tới phá hư chuyện của ta và Vi Vi! Tại sao lại phải tới quấy rầy chúng ta!!"



"Diêu Vi dùng tiền mời chúng ta đến." Sơ Tranh trả lời cực kỳ thành thật.



"Ta thích cô ấy như vậy, ta muốn luôn luôn ở bên cô ấy, tại sao các ngươi lại muốn phá hư chuyện của chúng ta!!" Đàm Minh Hạo không nghe Sơ Tranh nói, cuồng loạn gầm thét, chất vấn.



"Chờ em một chút."



Sơ Tranh bảo Hạ Hàn chờ, còn cô đi qua phía Đàm Minh Hạo.



Đàm Minh Hạo dường như hơi sợ Sơ Tranh, theo bản năng lui lại một bước: "Ngươi cũng muốn chia rẽ ta và Diêu Vi?! Ngươi cũng là quỷ mà, tại sao ngươi lại muốn giúp bọn chúng?"



Sơ Tranh: "Không muốn, chỉ lấy tiền làm việc."



"Ngươi đừng qua đây."



Sơ Tranh bay về phía trước một đoạn, trực tiếp đứng trước mặt Đàm Minh Hạo, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Qua rồi đây."



Ngươi định làm gì ta?



Đàm Minh Hạo: "..."



Nữ sinh trước mặt này không giống với những con quỷ hắn từng gặp.
Người bên ngoài hô lên một tiếng, sau đó là tiếng thét và âm thanh đánh nhau.



Sơ Tranh: "..."



Lợi hại.



Đã bị cô đánh cho một trận, mà còn có thể chạy nhảy, không được không được.



Sơ Tranh đưa Hạ Hàn lên.



Vừa rồi Đàm Minh Hạo đã bị Sơ Tranh đánh cho một trận, thực lực vốn đã giảm đi rất nhiều, lấy năng lực của lão thiên sư, rất dễ dàng đã bắt được hắn.



Nhưng ngay tại lúc lão thiên sư bắt được hắn, trên người Đàm Minh Hạo đột nhiên phát ra một cỗ âm khí làm người ta rất không thoải mái.



Âm khí nồng nặc len lỏi khắp nới.



Khí thế âm trầm đánh thẳng vào đầu người ta.



Tia sáng ảm đạm xuống, giơ tay đã không thể nhìn thấy năm ngón.



"Sư phụ!"



"Cẩn thận!"



Lão thiên sư trầm giọng quát lớn một tiếng.



Rõ ràng Đàm Minh Hạo đã chạy mất.



"Thất thần làm gì, đập đi." Sơ Tranh vỗ vỗ vai Hạ Hàn, ra hiệu hắn dùng đồ vật bên trong cái rương kia.



"Tiểu mỹ nhân, không nhìn thấy gì hết thì sao mà đập?"



"Tùy tiện."



Hạ Hàn: "..." Cái này có thể dùng một phương pháp tùy tiện thế sao?



Hạ Hàn hít sâu một hơi, bắt đầu hướng về bốn phía đập đồ vật.



Âm khí lấy Hạ Hàn làm trung tâm, chậm chạp rút đi.



Bà Diêu ôm Diêu Vi sắc mặt tái nhợt, xông về phía Hạ Hàn.



Trong không khí thỉnh thoảng có tiếng kêu bén nhọn thảm thiết vang lên.



Lão thiên sư đỡ đồ đệ của mình, theo ánh sáng, xông ra khỏi âm khí.



Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hạ Hàn ném các loại lá bùa, pháp khí lên không trung như đang ném rác rưởi.



Cái kiểu ném này giống như thiên nữ tán hoa, làm lão thiên sư trực tiếp sững sờ tại chỗ.



Cho dù là Đào Không sơn cũng không thể đồng thời lấy ra nhiều đồ như vậy.



Hắn lấy từ đâu ra?



Lần trước đã từng có người nói, nhưng bọn họ chưa được nhìn tận mắt, nên hình ảnh tưởng tượng ra, cũng chỉ là Hạ Hàn có mấy món mà thôi...