Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1296 : Thiên kim thật giả (2)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh cũng không từ chối, cho cha Nhan xách.



Cha Nhan vốn đã làm tốt chuẩn bị sắp bị từ chối, trước đó bọn họ muốn cầm túi sách giùm, nguyên chủ đều từ chối...



Cha Nhan cầm lấy đồ trong tay Sơ Tranh, cả người bỗng giống như đột nhiên được người ta rót vào mấy phần sức sống, mặt mũi già nua cũng có tinh thần.



"Con ngồi... ngồi đi... hôm nay cha mua ghế mới, không bẩn." Cha Nhan chỉ vào cái ghế trong phòng.



Sơ Tranh trông thấy đồ ăn đã bày lên bàn, cô cũng không từ chối, đút tay vào túi quần mới của mình, xinh đẹp ngồi xuống.



"Bà thất thần làm gì, mau bưng canh gà lên."



"A."



Cha mẹ ruột nguyên chủ, sau khi nguyên chủ trở về, vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí.



Đương nhiên trước kia bọn họ đối xử với người kia cũng không kém, chỉ cần nằm trong khả năng của bọn họ, thì cần tất sẽ có.



Cha Nhan xách những thứ Sơ Tranh mua vào trong phòng cô, sau khi ra ngoài mẹ Nhan vừa vặn bưng canh gà lên.



Canh gà không nhiều, chắc chỉ mua nửa con, vừa vào liền múc đùi gà cho Sơ Tranh.



Sơ Tranh đối với chuyện ăn gì, từ trước đến nay không kén chọn, cô nhìn người đối diện một chút, cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm.



Thấy cô ăn, cha Nhan mẹ Nhan đều thở phào.



-



Buổi tối Sơ Tranh đổi lại đồ đạc trên giường, lại mở những vật dụng hàng ngày khác ra cất kỹ.



Cô nhìn đồ vật còn chưa động vào bên cạnh, xách ra ngoài, đưa cho cha Nhan ở phòng khách.



Trên mặt cô lạnh như băng, lạnh lùng cự người ngàn dặm: "Mua nhiều, cho hai người dùng."



"Không, không cần..." Cha Nhan khoát tay: "Con giữ lại, con giữ lại dùng, chúng ta không..."



"Cầm."



Cha Nhan cứng đờ, nửa ngày sau run rẩy nhận lấy.



"Đổi đi, sang mai con đến xem." Sơ Tranh ném ra câu nói này, trở về phòng của mình.



Cha Nhan: "..."



Đồ Sơ Tranh mua, cha Nhan căn bản không biết làm bằng gì, chỉ biết đời này ông cũng chưa từng sờ qua cái chăn nào thoải mái như vậy.




Ông già hoàn toàn không quan tâm chuyện vừa rồi mình bị cháu trai đánh, vẻ mặt lo lắng: "Cường Cường, cháu không sao chứ."



Cường Cường đau đến nói không ra lời.



"Mày là con nhà ai... Dừng lại, không được đi!!"



Sơ Tranh đi mấy bước xuống lầu, vứt bỏ âm thanh đằng sau.



"Vương bát đản mi thấy chưa, không phải ta không muốn làm người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, là hiện thực không cho phép."



Đều mẹ nó là loại người gì vậy chứ!



Cô giúp đỡ lại là lỗi của cô rồi?



Được thôi, đều là lỗi của cô!



Nếu không phải vì thẻ người tốt, quỷ mới xen vào việc của người khác!



【...】



Vương Giả không muốn nói chuyện.



-



Khi Sơ Tranh tới trường học, thì đã sớm vào học.



Nhưng trước đó nguyên chủ đã xin nghỉ, cho nên bảo vệ vẫn cho cô vào.



Sơ Tranh không vào lớp khi đang trong tiết, mà là đợi đến khi hết tiết, mới mang theo túi sách chậm rãi đi tới phòng học.



"Sơ Sơ."



Hạ San ngồi cùng bàn nhìn thấy cô, lập tức tới đón.



"Cậu làm gì mà xin nghỉ phép nhiều ngày thế?"



Sơ Tranh treo túi sách lên trên ghế: "Không làm gì."



Hạ San nhíu mày: "Sơ Sơ, cậu sao thế? Không vui sao?"



Hạ San và nguyên chủ chính là bạn cùng bàn từ cấp hai, cực kỳ hiểu nguyên chủ, lúc này Sơ Tranh mặt lạnh lùng, cô ấy nhất định có thể phát hiện ra điểm không hợp lý.



"Không có."



Hạ San: "..."



Mặt mũi cậu đã sắp đông lạnh rồi, còn nói không hề không vui?!