Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1298 : Thiên kim thật giả (4)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Nhan Sơ Tranh!"



Ngón tay Đỗ Hạ chỉ vào Sơ Tranh, trên mặt đằng đằng sát khí, cô lại dám nói mình như vậy!



Sơ Tranh khí định thần nhàn nhìn cô ta.



Đỗ Hạ chỉ huy hai tiểu tùy tùng của mình: "Bắt cô ta tới cho tao."



Tiểu tùy tùng bình thường vẫn đi theo Đỗ Hạ làm xằng làm bậy, nhận được mệnh lệnh của Đỗ Hạ, tiểu tùy tùng lập tức tiến lên bắt Sơ Tranh, chuẩn bị mang cô đến nơi ít người.



Rầm ——



Túi sách nện lên đầu tiểu tùy tùng, tiểu tùy tùng kêu thảm một tiếng, mắt nổi đom đóm, người trước mặt dường như cũng đang lắc.



Tiểu tùy tùng còn chưa phân biệt rõ ràng bóng người trước mặt, bụng dưới liền chịu một cước, cả người ngã nhào ra đằng sau, đập xuống đất, tạo thành một tiếng vang trầm.



Một tiểu tùy tùng khác sững sờ, sau đó giương nanh múa vuốt nhào về phía Sơ Tranh.



Đỗ Hạ trơ mắt nhìn tiểu tùy tùng của mình bị đánh, đáy mắt cô ta rõ ràng có kinh ngạc.



Nhưng mà Đỗ Hạ cũng chỉ kinh ngạc trong một nháy mắt, rất nhanh liền bị phẫn nộ thay thế, cô ta trực tiếp xắn tay áo nhào lên.



Sơ Tranh: "..."



Đây là cô ta đưa tới cửa, ta không làm một người tốt, thì quá có lỗi với người ta tân tân khổ khổ đưa tới cửa rồi.



Tới đi!



Ta chuẩn bị xong rồi!



【...】 Tiểu tỷ tỷ chúng ta có thể đập tiền mà!! Động thủ không phải quân tử!



Vương Giả biểu thị mình cũng sắp không biết hai chữ người tốt này nữa rồi.



Nhưng nó là một hệ thống kiên cường.



Cho dù tiểu tỷ tỷ không thể tích cực hướng lên giống như tiểu tỷ tỷ sát vách, nó cũng không thể vứt bỏ tiểu tỷ tỷ, phải tin tưởng tiểu tỷ tỷ của mình, nhất định có thể làm người tốt!



Cô bây giờ chỉ là phản nghịch.



Vương Giả tẩy não cho mình một phen, sau đó liền nhìn Sơ Tranh quật ngã Đỗ Hạ.



Sau lưng Đỗ Hạ chạm đất, trong nháy mắt kia có cảm giác như xương sườn của mình đều gãy mất.



Đỗ Hạ lấy cùi chỏ chống đất, miễn cưỡng chống nửa người trên lên, ánh mắt phẫn nộ như sắp đốt cháy người trước mặt.



Sơ Tranh như không nhìn thấy, nhặt túi sách màu hồng của mình lên, soái khí hất ra sau lưng, liếc xéo Đỗ Hạ: "Đi gặp bác sĩ sớm đi."
Nhưng lâu như vậy còn không nhìn thấy người, chuyện này khá kì quái.



Đỗ Hạ nói: "Em vào xem."



Đỗ Hạ đi vào trường học tìm một vòng, không trông thấy người, tức giận đến Đỗ Hạ nổi trận lôi đình.



-



Sơ Tranh không đi cửa sau —— cô leo tường đi.



Rời khỏi trường học cô cũng không vội vã đi, mà là đi theo sau nhóm người Ngô Cường kia từ xa, chờ bọn chúng đi đến nơi thưa thớt người, trùm bao tải đánh cho bọn chúng một trận.



Sơ Tranh đánh xong người liền chuồn.



【 Tiểu tỷ tỷ... 】



"Ta đây là vì dân trừ hại, bọn chúng nhìn là biết chẳng phải loại tốt lành gì!" Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Trước đó tên Cường Cường kia còn đánh lão già."



Làm người tốt là mi yêu cầu!



Bây giờ ta đang cố gắng làm người tốt, mi còn nói lảm nhảm lắm mồm, thế này quá đáng lắm luôn đấy!



【...】



Vương Giả luôn cảm thấy mình đang tự đào hố cho mình.



Nhưng nó lại không tìm thấy lý do tốt hơn để phản bác, dù sao Sơ Tranh nói cũng là sự thật.



Hệ thống vận hành khó khăn, nó muốn offline để chậm rãi.



Trước khi offline phát cái nhiệm vụ đi.



Thế là Vương Giả giãy dụa thành công làm Sơ Tranh ngột ngạt.



Sơ Tranh như thường ngày chào hỏi Vương Giả xong, tâm bình khí hòa đi phá sản.



Chờ hoàn thành nhiệm vụ, lúc này Sơ Tranh mới tản bộ về nhà.



Cô còn chưa lên lầu, thì đã nghe thấy phía trên vang lên một trận tiếng ồn ào như ong vỡ tổ, âm thanh kia như muốn xốc tung cả tòa lầu.



Trên lầu không ít người dáo dác nhìn, phía dưới cũng có không ít người vây quanh, ngửa đầu nhìn nơi âm thanh truyền đến.



Sơ Tranh bị làm cho nhức cả đầu.



Bỗng cô nghe thấy điểm không thích hợp, âm thanh này giống như... Là từ tầng của cha Nhan mẹ Nhan truyền đến.



Sơ Tranh đi mấy bước lên lầu.



Trên hành lang nhỏ hẹp đứng đầy người, mọi người duỗi dài cổ, cố gắng nhìn vào bên trong, trên mặt không phải tò mò bát quái, thì chính là cười trên nỗi đau của người khác.