Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1303 : Thiên kim thật giả (9)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



[ Lầu 14: Đỗ Sơ Tranh kia, hình như là học lớp C2-6, thành tích cũng không tệ lắm. ]



[ Lầu 15: Đây không phải là thật chứ? Có bằng chứng gì không? ]



Học sinh chất vấn không phải số ít.



Chủ lầu rất nhanh liền tung ra một tấm hình chụp học tịch, nhìn góc độ giống như là chụp lén, chính là giáo viên đang sửa lại học tịch cho Đỗ Hạ.



Học tịch đã sửa lại, vậy việc này chắc chắn là sự thật.



[ Lầu 23: Chuyện này cũng quá kinh khủng rồi! ]



[ Lầu 24: Cuối cùng nói còn trộm 20 vạn của người ta... Ở chỗ người ta sống yên vui sung sướng nhiều năm như thế, lại còn trộm tiền của người ta, thế này cũng quá không biết xấu hổ rồi! ]



[ Lầu 25: Dưa này thật lớn! ]



Tình hình kinh tế của Đỗ gia và Nhan gia chênh lệch quá lớn, chủ lầu dường như vì để làm nổi bật chênh lệch của hai nhà, cố ý tung ra nghề nghiệp của cha mẹ hai bên.



Trông thấy mẹ Nhan nhặt ve chai, một đám học sinh ở phía dưới đều lộ ra vẻ khinh bỉ.



Hoàn cảnh gia đình như thế, cũng khó trách Đỗ Hạ là một con côn đồ.



Nếu ngay từ đầu người ta lớn lên ở Đỗ gia, điều kiện tốt như vậy, cuối cùng sao có thể trở thành thế này?



Quan trọng nhất chính là, Nhan Sơ Tranh này, đã đi rồi còn lấy trộm 20 vạn của người ta, đây không phải là bạch nhãn lang sao?



Chỉ với chuyện 20 vạn này, phía dưới tất cả đều là mắng Sơ Tranh.



Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn quanh phòng học, trong phòng học có không ít bạn học vụng trộm quan sát cô, rõ ràng đều trông thấy topic rồi.



Hạ San cẩn thận nhìn cô: "Tiểu Sơ, chuyện này không phải là thật chứ?"



Sơ Tranh thu tầm mắt lại, hờ hững hỏi: "Chuyện nào?"



Trong này có hai chuyện, cô và thân phận của Đỗ Hạ, cùng với 20 vạn kia.



"Cậu và Đỗ Hạ..."



Sơ Tranh rất thản nhiên thừa nhận: "Ừ, bây giờ tớ họ Nhan."



"..."



Miệng Hạ San hơi mở rộng, kinh ngạc viết rõ lên mặt.



Tiếng chuông vào học vang lên, Hạ San chần chờ chuyển đến vị trí của mình, thỉnh thoảng dùng dư quang liếc trộm Sơ Tranh.
"Cái gì?"



"Chính là mấy người hôm qua đấy, hôm nay bọn họ thấy tớ liền chạy."



"Không biết."



"Cậu không làm gì bọn họ?"



Sơ Tranh mắt nhìn thẳng nhìn sách bài tập, nhất bút nhất hoạ viết nghiêm túc: "Tớ có thể làm gì bọn họ?"



Hạ San bán tín bán nghi, nhìn thần sắc nghiêm túc của Sơ Tranh, lại không giống như đang nói dối.



Chẳng lẽ là chủ nhiệm giáo dục làm gì bọn họ à?



Hạ San gãi gãi đầu, ánh mắt rơi vào trên sách bài tập của Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, vì sao buổi sáng cậu luôn luôn bổ sung bài tập?"



"..."



Bởi vì buổi tối ta không viết xong!



Đại lão mặc xác cô ấy, tiếp tục cùng bài tập phân cao thấp.



-



Lúc nghỉ trưa.



Sơ Tranh cơm nước xong xuôi trở về phòng học, bị Đỗ Hạ mang người chặn đường.



"Nhan Sơ Tranh, mày lấy trộm 20 vạn của cha mẹ tao, có phải là nên trả lại không?"



Đỗ Hạ mở miệng chính là một câu như vậy.



Sơ Tranh: "..."



Không phải!



Ta không để ý đến ngươi, ngươi còn bắt đầu gây sự lung tung rồi?!



Cho dù bây giờ dáng dấp ngươi dễ nhìn, cũng không thể trâu chó như vậy!



Khi ta trâu, còn không biết ngươi đang chơi bùn ở đâu đâu!



Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Tôi lấy trộm 20 vạn của cha mẹ cô lúc nào?"



Đỗ Hạ hơi hất cằm lên, trong mắt tràn đầy khinh miệt: "A, lúc trước mày lấy ra 20 vạn, chẳng lẽ không phải lấy từ chỗ cha mẹ tao? Nếu không phải lấy từ chỗ bọn họ, vậy mày lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"



"Tôi có tiền là chuyện của tôi, không cần báo cáo với cô." Sơ Tranh nói: "Cô cho rằng mình là ai?"