Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1356 : Người chơi Cẩm Lý (9)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh hái xong trái cây ngọc bích cuối cùng.



Một bên khác, đám Ba La Xuy Tuyết đang cùng hai con BOSS đánh đến khó bỏ khó phân.



Bây giờ giá trị thù hận đã kéo đầy, chạy cũng chạy không thoát.



Bây giờ chỉ có hai con đường, hoặc là bị BOSS ấn chết, hoặc là ấn chết BOSS.



Sơ Tranh rất rõ ràng phần cứng của mình, không chạy đến phía trước, chỉ đứng ở đằng xa nhìn xem.



Hoa Đào Vẫn Như Cũ: "Tôi đi giúp bọn họ!"



Hoa Đào Vẫn Như Cũ gia nhập chiến cuộc, dưới tình huống bốn chiến hai, miễn cưỡng có thể ngang nhau, nhưng muốn thắng, thì vẫn có chút khó khăn.



Sơ Tranh thấy mình là acc nhỏ cấp 0, cũng rất sầu.



Cảm giác game đang chơi ta.



Sơ Tranh chuyển cho Ba La Xuy Tuyết một khoản kim tệ.



Ba La Xuy Tuyết đột nhiên thu được khoản tiền lớn, xém chút bị quái đập chết.



"Tiểu tỷ tỷ cô làm gì thế?"



Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Mua đạo cụ đập."



Ba La Xuy Tuyết: "..."



Đạo cụ Sơ Tranh có thể mua quá ít, nhưng Ba La Xuy Tuyết bọn họ, đồ vật trong Thương Thành cơ bản đều có thể mua.



Mọi người chơi game đều dựa vào bản lĩnh của mình, thổ hào mới dùng đạo cụ đập.



Sau khi Ba La Xuy Tuyết xác định lại với Sơ Tranh, mới mua đạo cụ trong Thương Thành.



Rồi sau đó chia đạo cụ cho người khác.



Có đạo cụ thêm vào, chiến cuộc dần dần nghịch chuyển.



"Hành Vân!" Điêu dân to gan thấp giọng hét một tiếng.



Hành Vân lập tức chạy tới bên cạnh BOSS, thừa dịp đám Điêu dân to gan hấp dẫn giá trị thù hận, phát đại chiêu.



Hai con BOSS đồng thời ngã xuống đất.



Điêu dân to gan đang chuẩn bị cho một con BOSS khác một kích cuối cùng ngơ ngác tại chỗ.



"Hành Vân, trâu nha!!"



Hành Vân một mặt đần độn: "A?"
Hoa Đào Vẫn Như Cũ: "Cho dù là thế, mấy người trốn tránh không ra, chờ chúng tôi đánh gần chết mới ra ngoài bổ một đao, như thế khác cướp quái ở chỗ nào?"



Nữ sinh kia cũng không phục.



Hoa Đào Vẫn Như Cũ và nữ sinh kia trực tiếp cãi nhau ầm ĩ lên, mắt thấy chiến tranh sắp thăng cấp, cuối cùng Hoa Lạc Bất Tẫn lên tiếng.



"Quả Quả!"



"Hoa Lạc, đây vốn chính là quái của chúng ta..."



"Đừng nói nữa."



Quả Quả đại khái tương đối nghe Hoa Lạc Bất Tẫn, trợn mắt trừng Hoa Đào Vẫn Như Cũ một cái, không tiếp tục lên tiếng.



Hoa Lạc Bất Tẫn tiến lên một bước, rất lễ phép mở miệng: "Bây giờ không nhặt, chẳng mấy chốc nó sẽ biến mất, độ khó rơi của kiếm Thương Vũ mọi người cũng biết rồi."



"Thế này đi, các cô ra giá, chúng ta chia đôi ra, coi như chúng tôi mua."



Hoa Lạc Bất Tẫn tính toán khá lắm.



Đem con BOSS này thành bọn họ cùng đánh.



Dù sao lúc đầu quái này đúng là của bọn họ.



Cho nên giá cả muốn dựa theo giá cả bình thường trong game, chia ra một nửa, sau đó cô ta mua lại.



Hoặc là nói bên Sơ Tranh mua cũng được.



Giá cả như nhau.



Hoa Đào Vẫn Như Cũ không dễ lừa gạt, khẽ xì một tiếng: "Cô nghĩ gì thế? Mấy người chỉ cần róc chút thịt rơi chút da, là muốn dùng một nửa giá cả mua đi kiếm Thương Vũ? Làm gì có chuyện tốt như vậy?"



Quả Quả sẳng giọng: "Vậy chúng ta đều đừng muốn nữa!"



"Cô..."



Bây giờ kiếm Thương Vũ này bọn họ không nhặt lên được.



Chỉ có Quả Quả cho một kích cuối cùng mới có thể nhặt.



Hơn nữa còn có tác dụng trong thời gian hạn định, bây giờ chỉ còn lại ba phút...



Hoa Lạc Bất Tẫn bên kia chính là ỷ vào điểm này, không hề sợ hãi, dù sao bọn họ cũng không mất công.



Điêu dân to gan: "Quái là chúng tôi đánh, mấy người không bỏ chút sức nào ra, mà muốn xén mất một nửa, đặt ở góc độ nào cũng không thể nói nổi."



Ba La Xuy Tuyết cũng phụ họa một tiếng.



Quả Quả: "Vậy mấy người còn cần nữa không? Không cần thì chờ nó biến mất đi."



Hoa Đào Vẫn Như Cũ: "Sao các người không biết xấu hổ như thế chứ!"