Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1361 : Người chơi Cẩm Lý (14)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh nói với bọn họ, mình không có cách nào logout được, bị NPC bắt cóc.



Phục vụ khách hàng đáp lại rất giận người.



Bảo cô online rồi liên hệ với phục vụ khách hàng.



Sơ Tranh: "..."



Ta không muốn sống nữa sao?



Cuối cùng phục vụ khách hàng bảo Sơ Tranh đưa mũ trò chơi đến công ty, để nhân viên kỹ thuật kiểm tra xem.



Nghe lời này là biết qua loa rồi.



Sơ Tranh lập tức cúp điện thoại.



Cửa của Đoạn Cổ Thành Dạ Quy Lai, chưa có ai từng mở được, Sơ Tranh tìm trên diễn đàn cũng không tìm được bất cứ tin tức hữu dụng gì.



Sơ Tranh nhìn chằm chằm mũ trò chơi trên mặt đất, đứng dậy rời khỏi gian phòng.



"Dì Đặng."



"Tiểu thư?"



"Giúp tôi đi mua thêm một cái mũ trò chơi."



Dì Đặng hỏi: "Vẫn là loại lần trước sao?"



"Ừ."



"Tiểu thư, gần đây ngài..."



"Dì Đặng mau đi đi."



Dì Đặng thở dài, giúp Sơ Tranh đi mua mũ trò chơi.



Mua mũ trò chơi về, Sơ Tranh một lần nữa lập nick đăng nhập, kết quả phát hiện nơi mình xuất hiện cũng không phải là Tân Thủ thôn, mà là Dạ Quy Lai.



"Cô đến rồi!"



Thiếu niên vẫn ngồi dưới đất, trông thấy cô, con ngươi trong nháy mắt sáng lên.



Sơ Tranh offline trong một giây.



Có thể là bởi vì tốc độ của cô quá nhanh, lần này cô offline thành công.



Quỷ phá?



Sơ Tranh bị dọa đến ba ngày không lên game.



Hôm nay cô vừa rời giường, người máy trong nhà đi từ ngoài cửa vào, Sơ Tranh đã quen với việc nó lắc lư qua lại trong phòng mình, không để ý.



Trong nháy mắt ngay khi cô xuống giường, người máy nói chuyện: "Tại sao cô lại trốn ở đây?"



Giọng nói mềm nhẹ của thiếu niên phát ra từ người máy.



Sơ Tranh: "!!!"



Người máy đi về phía cô, con mắt phát ra u quang, nhìn chằm chằm vào cô, có chút quỷ dị.



Nhưng mà thanh âm người máy phát ra lại làm cho lòng người như nhũn ra.



"Một mình tôi rất nhàm chán, cô đến chơi cùng tôi có được không?"



Sơ Tranh: "..."
"Tôi là Tần Lạc."



"Tôi là hỏi anh biết mình là thứ gì không?"



"Tôi không phải thứ gì, tôi là Tần Lạc." Thiếu niên cố chấp nói.



Được thôi, anh không phải thứ gì.



"Cô tên gì? Tôi nên gọi cô là gì?" Thiếu niên lại gần hỏi.



"Sơ Tranh."



"Vậy tôi gọi cô... Ừm..." Thiếu niên cúi đầu xuống, lông mi dài che lại đôi mắt, một giây sau, hắn đột nhiên xốc lông mi lên, lộ ra con ngươi trong suốt: "Gọi cô là Tiểu Sơ có được không?"



"Tùy tiện."



"Tiểu Sơ."



Sơ Tranh không đáp.



"Tiểu Sơ." Thiếu niên không ngại phiền gọi cô, thanh âm nhẹ mềm.



Thiếu niên không vui: "Vì sao cô không đáp lời tôi?"



"..."



Anh có thấy phiền không!



Một trí năng tự mình thành tinh không có giấy phép, không yên tĩnh chút, cẩn thận bị tiêu hủy!



"Tiểu Sơ."



"... Ừ."



Sự vui vẻ của Tần Lạc đều viết cả lên mặt.



Sơ Tranh chờ Tần Lạc vui xong: "Bây giờ giúp tôi làm xong nhiệm vụ này đi."



"Nhiệm vụ gì?"



"Nhiệm vụ báo ân của Trương Đại Hải."



"Làm sao làm?" Tần Lạc không hiểu liền hỏi.



"Anh có phải là trí năng không?"



"..."



Tần Lạc không nói, chỉ vô tội nhìn cô.



Trí năng cũng cần học tập, không biết Tần Lạc có ý thức tự chủ bao lâu, nhưng nhìn bộ dáng cũng không lâu, bằng không thì cũng sẽ không phải là một tên ngốc bạch ngọt như thế này.



"Anh tùy tiện nói một điều kiện, tôi giúp anh hoàn thành là được." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm nói.



"Cô ở cạnh tôi đó."



"Chuyện này tôi đã đồng ý với anh, đổi cái khác."



"Nhưng tôi chỉ có cái này..."



Sơ Tranh chịu đựng tức giận: "Anh nói, muốn tôi giúp anh đi tìm thứ gì đó."



Tần Lạc: "Tìm cái gì?"



Ta mẹ nó làm sao biết tìm cái gì!



Mi mới là người phát nhiệm vụ cơ mà!