Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1370 : Người chơi Cẩm Lý (23)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



【 Thế giới 】 Mi muốn giàu trong một đêm không: Chuyện là như thế này, tiểu tỷ tỷ Một Tỷ và Dạ Văn Tiêu không biết vì sao lại đánh nhau, đánh xong tiểu tỷ tỷ Một Tỷ trói xác anh ta ở chỗ ấy luôn.



【 Thế giới 】 Bé con siêu đáng yêu: Giàu trong một đêm, mi nói vậy khác gì không nói? Nguyên nhân đâu?



Ai muốn nghe cái này.



Bọn họ muốn nghe chuyện đã xảy ra!



【 Thế giới 】 Mi muốn giàu trong một đêm không: Khi tôi nhìn thấy thì bọn họ đã đánh nhau, tôi làm sao biết vì sao.



【 Thế giới 】 Quần chúng ăn dưa: Có phải là tiểu tỷ tỷ Một Tỷ không quen nhìn đại thần Dạ Văn Tiêu có điểm tích lũy hoạt động nhiều hơn cô ấy không?



【 Thế giới 】Mi muốn giàu trong một đêm không: Không... đến nỗi chứ?



Vì sao Sơ Tranh đánh Dạ Văn Tiêu, mọi người bát quái nửa ngày, cuối cùng phát hiện, thật sự chỉ có điểm tích lũy kia là có khả năng nhất.



... Dù sao trước đó hai vị này giống như không chạm mặt gì nhau.



Sơ Tranh mãi không nhúc nhích, cho nên bây giờ vẫn đang đứng thứ ba.



Bây giờ hạng nhất là Tiểu Thiếu Gia.



Dạ Văn Tiêu đã bị đánh, có phải tiểu tỷ tỷ Một Tỷ sắp đánh Tiểu Thiếu Gia rồi không?



【 Thế giới 】Tiểu Thiếu Gia: Hết thảy đều mạnh khỏe.



【 Thế giới 】...



-



Dạ Văn Tiêu bị Sơ Tranh đánh, còn bị định thi mấy tiếng, bị toàn bộ người chơi của server vây xem, tức giận đến mức hắn ta xém chút vọt tới nhà Sơ Tranh.



Mà đương sự đang ngồi ở trong Dạ Quy Lai, chậm rãi mở bảo rương.



Tần Lạc ngồi ở bên cạnh, bưng lấy gương mặt thịnh thế mỹ nhan kia nhìn cô.



"Tiểu Sơ, cái này chơi rất vui sao?"



Tiểu Sơ cứ thích chơi trò chơi nhàm chán này.



Rõ ràng hắn chơi rất vui mà.



"Không vui."



"Vậy vì sao cô cứ chơi mãi vậy."



"..."



Sơ Tranh không nói.



Tần Lạc nằm úp sấp trên mặt bàn, một tay đệm lên cằm, một tay từ từ cọ qua phía Sơ Tranh bên kia.



Đầu ngón tay đụng phải mu bàn tay Sơ Tranh đặt trên mép bàn.



Hắn thận trọng chạm thử trước.



Lòng bàn tay dán lên mu bàn tay cô, chậm chạp trèo lên trên, biết dùng bàn tay che mu bàn tay Sơ Tranh lại.




"Gạt người." Thanh âm thiếu niên nghẹn ngào: "Rõ ràng cô có rất nhiều bạn bè."



Hắn đã nhìn thấy.



Sơ Tranh vuốt phía sau lưng hắn: "Tôi không lừa anh."



"Thật sao?"



"Ừ."



Thiếu niên ngửa đầu cô, trong con ngươi ngây thơ tràn đầy chờ mong: "Tôi là người bạn duy nhất của cô sao?"



"Ừ." Bạn trai cũng coi như bạn đi.



Thiếu niên giơ tay ôm cô: "Vậy tôi cũng chỉ có một người bạn là cô."



Tần Lạc dễ giận, cũng rất dễ dụ.



Dù sao cũng là trí năng thiết lập ngốc bạch ngọt.



Thiếu niên lúc này đã mặt mày hớn hở.



Sơ Tranh dỗ người xong, hỏi hắn: "Vì sao anh không thể rời khỏi nơi này?"



Tần Lạc nằm trên đùi Sơ Tranh, ngón tay câu lấy tua rua trên quần áo Sơ Tranh: "Tại sao tôi phải rời khỏi nơi này?"



Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Anh lo lắng mình ra ngoài sẽ bị người phát hiện sao?"



"Không phải." Tần Lạc lắc đầu: "Tôi rất lợi hại, sẽ không ai phát hiện được tôi."



Bắt đầu từ lúc Tần Lạc có ý thức, hắn đã ở chỗ này.



Căn phòng này là nơi hắn quen thuộc.



Cũng giống như nơi an toàn, hắn không muốn ra ngoài.



"Tôi dẫn anh ra ngoài." Sơ Tranh nói.



Nếu không phải là bởi vì ra ngoài sẽ bị phát hiện, vậy còn làm ổ ở đây cả ngày làm gì.



Còn muốn nhốt ta ở đây cùng!



Không phải vật nhỏ cố ý chứ?



"Tôi không muốn."



"Vì sao?"



"... Ra ngoài thì cô sẽ không thuộc về một mình tôi nữa, cô sẽ chơi với người khác, sẽ nói chuyện với người khác."



"???"



Đây là lý luận gì đây?



Tư duy của nhân lực thiểu năng... Trí năng, ta thật sự không hiểu.



Sơ Tranh hít sâu: "Anh không theo tôi ra ngoài, tôi vẫn sẽ chơi cùng người khác, nói chuyện với người khác, mà anh còn không ở bên cạnh tôi."



"Nhưng anh theo tôi ra ngoài thì không giống, anh có thể ở bên cạnh trông chừng tôi."