Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1387 : Người chơi Cẩm Lý (40)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sau khi Hoa Lạc Bất Tẫn chia tay với Dạ Văn Tiêu, lập tức ở bên Tương Mộ.



Sau khi Hoa Lạc Bất Tẫn được điều động công việc, mới biết được Tương Mộ là cấp trên của mình.



Không phải có câu nói gì mà nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng sao.



Quan hệ của hai người mặc kệ là ở trong game, hay là ở hiện thực, đều nhanh chóng phát triển.



Rất nhanh liền phát triển đến tình trạng nói chuyện cưới gả.



Phải chuẩn bị hôn lễ, Hoa Lạc Bất Tẫn ít lên game hơn nhiều.



Nhưng vào ngày hôn lễ diễn ra, Tương Mộ đột nhiên mất tích.



Không chỉ như thế, cô ta còn bị mang đi điều tra, mặc dù cuối cùng được thả ra, nhưng cũng mất hết mặt mũi trong hôn lễ.



Hoa Lạc Bất Tẫn làm cách nào cũng không liên lạc được với Tương Mộ.



Người của phía cảnh sát nói cho cô ta biết, công ty của Tương Mộ xảy ra vấn đề, hắn ta ôm tiền chạy rồi.



Hoa Lạc Bất Tẫn đần độn hết cả người.



Trước đó Tương Mộ hết thảy đều bình thường, công ty cũng không có vấn đề gì, sao lại ôm tiền chạy?



Về sau Hoa Lạc Bất Tẫn nghe ngóng được, là có mấy hạng mục xảy ra vấn đề, bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, mắt xích tài chính của công ty Tương Mộ đứt gãy, lỗ thủng rất nhanh mở rộng.



Tương Mộ biết mình không ngăn nổi, nên ôm số tiền còn lại, trực tiếp chạy trốn.



Chuyện này trong kịch bản cũng có phát sinh, nhưng lúc ấy Hoa Lạc Bất Tẫn đã có Tần Lạc.



Cô ta lợi dụng Tần Lạc, rất nhanh liền giúp Tương Mộ ổn định thế cục.



Bây giờ không có Tần Lạc, Tương Mộ và Hoa Lạc Bất Tẫn trực tiếp mỗi người đi một ngả.



-



【 Tiểu tỷ tỷ, cô thật hèn hạ. 】



"Ta làm sao?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ta chẳng qua chỉ là làm cho chuyện này phát sinh sớm hơn, bọn họ mất đi bàn tay vàng là Tần Lạc, trách ta à? Chuyện này trách mi, là mi đưa quyền có thẻ người tốt cho ta."



【...】 Ta ta, ta ta ta...



Đây là nồi của ta!



Tức chết hệ thống!



"Lại nói không phải mi muốn bọn họ xui xẻo sao?"



Sơ Tranh cảm thấy chuyện mình làm không hề sai chút nào.



Cô đều chiếu theo yêu cầu mà làm!




Hoa Lạc Bất Tẫn tức giận đến một ngày chưa ăn cơm.



Cô ta cũng không dám online, chỉ có thể ẩn thân.



【 Nói chuyện riêng 】 Nam Diên Bắc Bè: Hoa Lạc... Hội trưởng bảo cô về công hội.



【 Nói chuyện riêng 】 Hoa Lạc Bất Tẫn: Chuyện gì?



【 Nói chuyện riêng 】 Nam Diên Bắc Bè: Cô cứ về đi.



Nam Diên Bắc Bè không nói, chỉ bảo Hoa Lạc Bất Tẫn về trước đi.



Hoa Lạc Bất Tẫn trở lại công hội, phòng nghị sự không nhiều người, đều là người quen thuộc với Hoa Lạc Bất Tẫn.



Còn lại chính là hội trưởng và Lan Tâm trước đó thay chức trưởng lão cấp cao của cô ta.



"Hoa Lạc." Hội trưởng trầm giọng nói: "Thời gian trước cô lên mạng rất không ổn định, chuyện trong công hội, cô cũng không hề quan tâm."



"... Tôi có việc." Hoa Lạc Bất Tẫn nói: "Hội trưởng tôi..."



Hội trưởng khoát khoát tay: "Nếu cô đã có việc, vậy trước tiên cứ xử lý cho tốt đi, công hội bây giờ chúng tôi cũng giải quyết được..."



Hoa Lạc Bất Tẫn nghe một hồi, rất nhanh kịp phản ứng hiểu được ý tứ của hội trưởng.



Đây là muốn khai trừ cô ta.



"Hội trưởng, khi công hội thành lập tôi đã ở đây, anh muốn đuổi tôi đi!?"



Hội trưởng: "Hoa Lạc, tôi biết, nhưng bây giờ tâm tư của cô không đặt trên công hội, cô biết xếp hạng tháng trước của công hội chúng ta không?"



"Tôi..."



Khoảng thời gian này cô ta làm sao có thời giờ quan tâm những thứ này.



Hội trưởng: "Trước tiên cô cứ nghỉ ngơi một thời gian cho tốt đi."



Hoa Lạc Bất Tẫn đương nhiên không muốn, nói với hội trưởng nửa ngày.



Thậm chí cuối cùng cũng đã mở miệng cầu xin anh ta, nể tình cô ta theo chân công hội đi đến bây giờ, cho cô ta thêm một cơ hội nữa.



Hội trưởng không có ý tứ nhả ra.



Hoa Lạc Bất Tẫn nắm tay, cắn răng nói: "Được, tôi biết rồi."



Cô ta trực tiếp mở bảng công hội ra, không chút do dự rời khỏi công hội.



Hoa Lạc Bất Tẫn trầm mặt rời khỏi công hội.



Có mấy người chơi đi ra cùng, muốn khuyên nhủ Hoa Lạc Bất Tẫn, lại bị Hoa Lạc Bất Tẫn gầm thét một trận.



Bọn họ vốn có hảo tâm, bị rống như thế, tâm tình không cần nghĩ cũng biết.



Hai bên tan rã trong không vui.