Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1396 : Tướng Môn Quyền Hậu (6)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tuyên quý phi, chính là phi tử mà Nhiếp Chính Vương nhét cho Tiểu Hoàng Đế



Nói là phi tử, kỳ thật cũng chỉ chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho Tiểu Hoàng Đế, cùng Tiểu Hoàng Đế chơi đùa.



Những chuyện khác, vị Tuyên quý phi này tạm thời còn chưa làm được.



Xuất thân của Tuyên quý phi cũng không kém, bằng không thì cho dù Nhiếp Chính Vương ủng hộ thế nào, cũng không thể để ả tiến cung làm quý phi được.



Tiểu Hoàng Đế nghe nói là Tuyên quý phi gọi đi, lửa giận liền nguôi hẳn đi.



"Trẫm hỏi ngươi, trong cung của mẫu hậu, vì sao không đưa đồ đựng băng tới hạ nhiệt độ?"



Đáy lòng phó giám kêu khổ không thôi.



Vì sao lúc này Thường công công lại đến chỗ Tuyên quý phi chứ.



Phó giám kiên trì trả lời: "Bẩm Bệ hạ, Tuyên quý phi... bên kia nói nóng, băng vốn định đưa đến An Ninh cung, đều... Đưa qua."



Số lượng phân phối của từng cung đều được phân chia rõ ràng.



Loại dụng cụ như đồ đựng băng này có dụng cụ dư thừa để dự bị, nhưng Tuyên quý phi sợ nóng.



Mỗi cung điện đều phải mang lên, dự bị lấy hết rồi vẫn còn chưa đủ.



Băng vốn định đưa đến An Ninh cung, cũng bị Tuyên quý phi nửa đường cướp đi.



Khoảng thời gian này Tiểu Hoàng Đế không đến An Ninh cung, ngày nào cũng chạy đến chỗ Tuyên quý phi.



Thái Hậu lại là người không quyền không thế, người phía dưới cũng mượn gió bẻ măng, tự nhiên muốn lấy lòng Tuyên quý phi, việc này liền đè xuống, chuẩn bị chờ làm được loại mới rồi đưa tới.



Ai biết còn chưa đưa tới, Tiểu Hoàng Đế đã hỏi tới trước.



Tiểu Hoàng Đế không nghĩ tới là như thế, biểu cảm có chút xấu hổ, đành phải quát phó giám phía dưới: "Sao các ngươi lại để nàng lấy đi?"



Lấy đi cũng không biết nhanh chóng đưa cái mới tới à!!



Phó giám hoảng sợ: "Bệ Hạ, là Tuyên quý phi khăng khăng phải lấy được... Phái người trực tiếp tới lấy."



Tiểu Hoàng Đế: "..."



Mặc kệ Tuyên quý phi là loại tồn tại gì, bây giờ ả cũng là nữ nhân của Hoàng Đế, cũng là phi tử duy nhất của Hoàng Đế.



Hoàng Đế còn tốt với ả như vậy, bọn họ nào dám cản chứ?



Tiểu Hoàng Đế cẩn thận nhìn Sơ Tranh một chút: "Mẫu hậu, Tuyên tỷ..."



Dương Đức công công tằng hắng một tiếng.




Thế này cũng được?



"Nếu bọn họ hỏi ngươi vì sao, ngươi cứ nói là ảnh hưởng tình cảm đồng liêu, phải sống chung một cách tốt đẹp."



Sơ Tranh há miệng liền nói hươu nói vượn.



"..."



Tiểu Hoàng Đế nghe đến hơi sửng sốt.



Thật lâu sau mới nâng bút viết dựa theo lời Sơ Tranh nói.



Sơ Tranh xem mấy cuốn sổ con, phát hiện đều là chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.



Đường đường là Hoàng Đế một nước, thành ủy viên hội bác gái, nói ra không biết bao nhiêu người cười rớt hàm.



Nhưng mà ngẫm lại, cho dù thật sự mang chuyện quốc gia đại sự lên bàn, thì có lẽ thằng nhóc trẻ trâu này cũng không biết nên xử lý thế nào.



Những sổ con này, đều do Nhiếp Chính Vương tuyển chọn tỉ mỉ ra.



Gã muốn chính là một Hoàng Đế phế vật.



Không cần Hoàng Đế chân chính quan tâm triều chính.



Quả thực là dụng tâm hiểm ác!



"Mẫu hậu, cái này..."



"Chém đầu."



"... Có phải quá hung tàn rồi không?"



"Vậy thì sung quân biên cương."



"..."



Tố Tuyết nhìn về phía Sơ Tranh và Tiểu Hoàng Đế bên kia.



Tiểu Hoàng Đế sầu mi khổ kiểm múa bút thành văn, Sơ Tranh khí định thần nhàn ở bên cạnh chỉ điểm giang sơn.



Lâu lắm rồi Tố Tuyết không nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ như thế.



Nhưng đoạn đối thoại lại làm Tố Tuyết có chút hãi hùng khiếp vía.



Đây là chém đầu, rồi còn sung quân biên cương.



Phạm tội gì?



Về sau khi Tố Tuyết tới thu thập mới biết được, chính là một con chó...