Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1398 : Tướng Môn Quyền Hậu (8)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ngày hôm sau Nhiếp Chính Vương trông thấy bách tính quỳ ở cửa ra vào, mời gã uống thuốc đầy đủ, khóe miệng co quắp một trận.



Nhiếp Chính Vương trước kia là một vương gia "suy nghĩ cho dân", mặc dù bây giờ nắm giữ triều đình, nhưng dân chúng cũng không rõ những thứ này lắm.



Vẫn cảm thấy Nhiếp Chính Vương là một vương gia tốt.



Bây giờ dồn dập lo lắng cho thân thể Nhiếp Chính Vương, muốn nhìn thấy gã uống thuốc.



Nhiếp Chính Vương còn muốn duy trì hình tượng này, huống chi nhiều người như vậy, cho dù là cổ đại, cũng là pháp luật không chỉ trích được số đông, cho nên ngày nào Nhiếp Chính Vương cũng bị ép uống thuốc.



Có khổ mà không nói được.



Nhiếp Chính Vương quăng bát xuống đất, tức giận đến cắn răng.



"Thái Hậu thật có bản lĩnh!"



"Vương gia, không bằng chúng ta đổi thuốc?"



Nhiếp Chính Vương gật đầu ra hiệu hắn đi làm.



Kết quả chính là ngày hôm sau, dân chúng tự mang thuốc tới cửa.



Vì để Nhiếp Chính Vương uống thuốc đầy đủ, dân chúng mệt cả tim.



"..."



Nhiếp Chính Vương hoài nghi trong phủ mình có tai mắt của Sơ Tranh.



Bằng không thì sao gã đổi thuốc hay không uống thuốc, cô đều có thể biết?



Phủ Nhiếp Chính Vương nhấc lên một cuộc vận động bắt nội gian, nhưng mà tra ra được người do không ít người khác nhét vào, chỉ là không tra được tai mắt của Sơ Tranh.



Nhiếp Chính Vương tức giận đến mức xém chút qua đời tại chỗ.



-



Sơ Tranh ở trong cung trôi qua nhàn nhã, Tiểu Hoàng Đế không đến thì tốt hơn.



Lần nào Tiểu Hoàng Đế tới cũng ôm sổ con, nhìn là biết đến bắt cô làm việc!



Rõ ràng cô chỉ tới làm một mẹ kế cá muối, vì sao bây giờ phải đi làm!!



"Thái Hậu, Tuyên quý phi đến thỉnh an, ngài xem?"



Tố Tuyết vội vàng đi từ ngoài điện vào.



Tuyên quý phi...



Phi tử của đứa con trai tiện nghi kia.




"Nương nương, bên ngoài có người trông coi." Xuân Tú nói: "Hôm nay sợ rằng không dễ dàng rời đi như vậy."



Không thể rời đi, Tuyên quý phi càng đợi càng cảm thấy lạnh.



Ngay lúc Tuyên quý phi sắp bùng nổ, Tiểu Hoàng Đế tới.



"Bệ Hạ đến —— "



Tiểu Hoàng Đế mang theo Dương Đức công công, đi từ ngoài điện vào.



"Bệ hạ." Tuyên quý phi lập tức vươn tay, yếu ớt gọi Tiểu Hoàng Đế.



"Tuyên tỷ tỷ." Tiểu Hoàng Đế chạy tới, vội vã cuống cuồng: "Ngươi sao thế?"



"Mẫu hậu phạt ta..." Tuyên quý phi lập tức cáo trạng với Tiểu Hoàng Đế, nước mắt ào ào chảy xuống: "Thần thiếp làm sai chỗ nào? Mà mẫu hậu muốn phạt thần thiếp như thế..."



"Tuyên tỷ..."



"Bệ hạ." Dương Đức công công cắt ngang lời cậu.



Thân là đế vương, làm sao có thể gọi một phi tần là tỷ tỷ.



Chí ít ở bên ngoài không thể gọi như vậy.



"..." Tiểu Hoàng Đế như ông cụ non nói: "Ngươi đừng nóng giận, trẫm lập tức đi hỏi mẫu hậu vì sao."



"Bệ Hạ, mẫu hậu chính là cố ý." Tuyên quý phi cúi đầu lau nước mắt, thân thể run rẩy.



"Mẫu hậu không phải người không nói lý." Tiểu Hoàng Đế quay đầu hỏi: "Mẫu hậu đâu?"



Vừa nói xong câu này, liền thấy rèm trong điện bị người đẩy ra, Sơ Tranh đi từ bên trong ra.



Thiếu nữ mặc một bộ cung trang màu đậm, loại màu sắc này, đối với độ tuổi này của cô mà nói, thì quá thâm trầm, che kín dung mạo ban đầu.



Nhưng mà thiếu nữ trước mặt vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta khó có thể rời mắt.



Bất luận là màu sắc nào, dường như cũng chỉ có thể biến thành phụ trợ cho cô.



Tiểu Hoàng Đế thấy Sơ Tranh ra, lập tức đứng lên, có chút bất mãn hỏi: "Mẫu hậu, vì sao ngài phạt Tuyên quý phi?"



Sơ Tranh đi đến chủ vị ngồi xuống, thần thái lãnh đạm hỏi: "Ta phạt nàng khi nào?"



"Mẫu hậu bắt ta đứng ở bên ngoài, mặt trời lớn như vậy, chẳng lẽ không phải trừng phạt?" Tuyên quý phi nhu nhu nhược nhược nói.



"Ngươi tới làm gì?"



"..."



Sơ Tranh đột nhiên hỏi một vấn đề như thế, Tuyên quý phi tạm ngừng một chút.



Một hồi lâu sau, ả mới chần chờ trả lời: "Thỉnh an."