Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1416 : Tướng môn quyền hậu (26)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Khi đáy lòng Dung Thí sắp nổ tung, điếm tiểu nhị đến dọn thức ăn lên.



Sơ Tranh ăn cơm đều không nói, yên lặng dùng cơm.



Thiếu nữ khuất bóng mà ngồi, mỗi một động tác của cô, đều giống như mang theo ánh sáng, làm cho người ta không thể rời mắt.



"Dung tướng quân, nhìn ta có thể nhìn no bụng?"



Sơ Tranh giơ tay lắc lắc trước mặt hắn.



Dung Thí hoàn hồn, vừa rồi hắn thế mà lại nhìn đến xuất thần...



Sơ Tranh điểm xuống bàn, mang theo cảnh cáo: "Nghiêm túc ăn cơm."



Ăn cơm thì ăn cơm.



Nhìn cô làm gì!



Dung Thí cúi đầu ăn cơm, Sơ Tranh gắp đồ ăn thả vào trong bát của hắn.



Dung Thí hơi dừng lại, cũng không từ chối, nhưng đồ ăn có vị gì, một chút hắn cũng không nếm ra được.



-



Sơ Tranh không trì hoãn bao nhiêu thời gian, cùng ngày liền trở về.



Khi lên núi Sơ Tranh đi không nhanh, Dung Thí đi theo đằng sau.



Sơ Tranh lui về, nắm lấy tay Dung Thí xuôi ở bên người.



"Thái Hậu?" Dung Thí chấn kinh, theo bản năng muốn rút tay mình về...



"Không có ai."



"..."



Đây là vấn đề có người hay không sao?



"Thái Hậu, xin ngài buông vi thần ra."



"Ta không."



Sơ Tranh túm hắn đi lên.



Đoạn này đường vốn không dễ đi lắm, Dung Thí cũng không dám lôi kéo cô.



Ánh mắt Dung Thí rơi trên đôi tay giao nhau của hai người, ánh mắt sâu hơn.



Thật lâu sau, hắn chậm rãi siết chặt ngón tay.



Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn, Dung Thí dời ánh mắt đi, nhìn về phía khác, vành tai đỏ lên một cách triệt để, nóng bỏng.



Ánh mắt Sơ Tranh đột nhiên nhìn về phía núi rừng bên cạnh.



Dung Thí cũng phát giác được cái gì đó.



Cơ hồ là đồng thời, mấy mũi tên bắn từ giữa rừng núi ra.



Con ngươi Dung Thí co rụt lại, kéo Sơ Tranh về phía mình, ôm cô tránh đi mấy mũi tên kia.




Ôi.



Bây giờ lại muốn đi theo kịch bản gì nữa đây?



Sơ Tranh ngờ vực dưới đáy lòng, nhưng vẫn bưng chén rượu lên.



Tuyên quý phi không bày ra chuyện gì, mời rượu xong liền trở về.



Sơ Tranh: "..."



Cung yến diễn ra một nửa, Tuyên quý phi bỗng nhiên đứng dậy nói thân thể khó chịu, xin được cáo lui trước.



Tuyên quý phi vừa đi không bao lâu, thì có người tới bẩm báo, nói Tuyên quý phi ở bên ngoài không cẩn thận bị ngã cầu thang.



"Ngã chết?"



"..."



Cung nữ bẩm báo và Tố Tuyết đồng thời kinh hồn táng đảm.



Đây là lời mà một Thái Hậu như ngài có thể nói ra sao?



Sơ Tranh cân nhắc lại, nói với tiểu hoàng đế một tiếng, mang người rời đi.



Cung nữ dẫn Sơ Tranh đi ở phía trước, rời khỏi đại điện tiếng sáo trúc không ngừng, xung quanh lập tức yên tĩnh hơn không ít.



"Đây không phải đường về tẩm điện của Tuyên quý phi, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"



Cung nữ kia nghe thấy Sơ Tranh tra hỏi, bước chân cứng đờ, một giây sau, cung nữ nhanh như chớp chạy về phía trước, biến mất trong bóng đêm.



"Này!"



Tố Tuyết khiếp sợ kêu một tiếng.



Chuyện gì xảy ra?



Nhưng vào lúc này, đằng sau xuất hiện mấy tên thái giám.



Bọn họ cấp tốc xông lên, muốn che miệng mũi Sơ Tranh và Tố Tuyết lại.



"Các ngươi muốn làm..."



Tố Tuyết chỉ là một tiểu nha đầu, không có phản kháng gì, đảo mắt liền bị người ta tóm lấy, còn chưa kịp kêu ra tiếng, thì người đã hôn mê bất tỉnh.



Sơ Tranh thì không dễ đối phó như vậy.



Mấy tên thái giám vây quanh Sơ Tranh, nửa ngày cũng không động tay được.



Cuối cùng còn thua cả mình vào.



Sơ Tranh nhìn Tố Tuyết một chút trước.



Chỉ là ngất đi, không có gì đáng ngại.



Sơ Tranh xắn tay áo nặng nề lên, một cước giẫm lên một người trong đó: "Ai sai ngươi đến?"



Người kia không nghĩ tới Thái Hậu nhìn qua nhu nhu nhược nhược, mà lại đánh nhau lợi hại như thế.



"Không có... Không có ai..."



Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái, người này không giống thái giám lắm, Sơ Tranh nhấc chân liền đạp vào một vị trí nào đó của gã.