Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1418 : Tướng Môn Quyền Hậu (28)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tố Tuyết mê man một đêm, ngày hôm sau ôm đầu ngồi dậy.



Nàng trở về thế nào?



Đêm qua xảy ra chuyện gì?



Thái Hậu!



Tố Tuyết sợ đến mức tỉnh cả người, nhanh chóng đứng dậy chạy đến tẩm cung của Sơ Tranh.



Tố Tuyết đẩy cửa ra đi vào, trong điện yên tĩnh.



Sơ Tranh nằm nghiêng, vẫn đang ngủ.



Thấy Sơ Tranh vẫn tốt, Tố Tuyết thở phào, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?



Nàng nhớ hình như gặp phải mấy người... Sau đó thì không nhớ rõ gì nữa.



"Tố Tuyết."



"Thái Hậu." Tố Tuyết lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi tới: "Ngài dậy rồi."



Sơ Tranh ngồi dậy, bọc lấy quần áo: "Ừ."



"Thái Hậu, tối hôm qua..."



"Ít hỏi thăm."



"..."



Sơ Tranh không cho hỏi, Tố Tuyết cũng không dám hỏi lại.



Nàng hầu hạ Sơ Tranh thay y phục, Sơ Tranh lại bảo nàng đi ra ngoài trước.



Tố Tuyết lơ ngơ, ngay khi nàng chuẩn bị rời đi, ánh mắt đột nhiên ngừng lại.



Đồ trên giường có phải từng bị đổi không?



Tố Tuyết chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cẩn thận lui ra ngoài.



Mãi đến sau này nàng không hề nhìn thấy chăn đệm kia thêm lần nào nữa mới phát giác được không thích hợp.



Nhưng Tố Tuyết lại không dám hỏi.



-



Tố Tuyết thăm dò được chuyện phát sinh tối hôm qua.



Chỉ biết xảy ra chuyện, tình huống cụ thể như thế nào, bọn cung nữ thái giám đều không rõ ràng lắm.



Loại chuyện này nhất định sẽ bị cấm truyền đi.



Chuyện này chỉ cần truyền ra một chữ, thì có khả năng sẽ phạm phải trọng tội mất đầu.



Người biết cho dù muốn bát quái, cũng không dám nói lung tung.



Ngay khi Tố Tuyết suy nghĩ xem xảy ra chuyện gì, thì có người tới đưa tin.



"Thái Hậu, Nhiếp Chính Vương muốn gặp ngài."



"Gặp ta?" Bây giờ Nhiếp Chính Vương đang bị giam lỏng, lúc này còn muốn gặp cô, làm gì?
"Tại sao ta phải giúp ngươi?"



"Thái Hậu không muốn bản vương nói ra chuyện của ngươi và Dung Thí chứ?" Nhiếp Chính Vương nhẹ chậc hai tiếng: "Chuyện này không chỉ hủy hoại Thái Hậu, mà còn có Dung Thí, Dung tướng quân."



"Thái Hậu, ngươi nói xem, là ta cùng hậu phi tư thông nghiêm trọng hơn, hay là Thái Hậu một nước cùng tướng quân tư thông nghiêm trọng hơn?"



Con chó điên này biết được từ đâu?



... Đúng rồi, ngày đó kẻ tập kích thẻ người tốt, chạy mất một người.



Là gã làm ra?



Đáy lòng Sơ Tranh xoay chuyển mười tám ngõ cong, trên mặt vẫn không có biểu tình gì như cũ.



"Vương gia nói bậy bạ gì đó?"



"Ta có nói bậy không, trong lòng ngươi rất rõ ràng." Nhiếp Chính Vương nghiền ngẫm nhìn cô: "Nếu Thái Hậu không muốn ta truyền đi, thì tốt nhất hãy nghe theo điều kiện của ta."



Nhiếp Chính Vương cảm thấy Sơ Tranh sẽ không lấy mạng của cô và Dung Thí ra đùa giỡn.



Cho nên lúc này gã đã tính trước.



Nhưng mà...



Sơ Tranh phản ứng bình bình: "Ồ."



Chó điên lợi hại nha.



Uy hiếp đến trên đầu ta rồi!



Sơ Tranh chống lên tay vịn đứng lên.



Nhiếp Chính Vương dù bận vẫn ung dung câu lấy một tia cười yếu ớt: "Thái Hậu ngươi yên tâm, điều kiện của bản vương sẽ không quá đáng."



Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Vương gia, sáng rồi."



Nhiếp Chính Vương: "???"



Nằm mơ giữa ban ngày có thể bắt đầu làm!



Sơ Tranh xắn tay áo, đi lên ấn lấy Nhiếp Chính Vương chính là đánh một trận.



Tên này cho rằng cô vẫn là nguyên chủ ngốc nghếch dễ lừa gạt chắc!



Ta đánh chết con chó điên nhà ngươi.



Còn dám uy hiếp ta!



Nhiếp Chính Vương làm sao có thể ngờ tới Sơ Tranh sẽ trực tiếp động thủ, bị đánh mấy cái mới lấy lại tinh thần.



Nhưng lúc này đã mất đi cơ hội phản kích.



Bị Sơ Tranh ấn lấy đánh một trận.



Sơ Tranh đánh xong, hô ra bên ngoài: "Người đâu."



Toàn thân Nhiếp Chính Vương đều đau, tia sáng lắc lư, gã không mở nổi mắt ra.



Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Sơ Tranh vang lên: "Nhiếp Chính Vương phi lễ ai gia, kéo ra ngoài đánh năm mươi đại bản!"



Nhiếp Chính Vương: "!!!"



Gã không có!