Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 141 : Người giàu nhất mạt thế (6)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Bây giờ không có GPS chỉ đường, hơn nữa nhiều biển báo giao thông đã bị phá hủy, nên nếu không đi theo quân đội thì rất dễ đi nhầm đường.



"Ừ, có Hạ Thành mà." Dịch Tiếu chỉ chỉ bản đồ sống Hạ Thành.



Lục Nhiên không hiểu lắm về Hạ Thành, nhưng cũng không hỏi, chỉ ồ lên một tiếng, giọng nói của hắn thấp xuống mấy phần: "Mặc dù không biết vì sao các người lại cho tôi lên xe, nhưng vẫn cảm ơn các người."



Dịch Tiếu nhìn về phía Sơ Tranh.



Người cho cậu lên xe là bà chủ của bọn họ.



Bọn họ có biết cái lông gì đâu.



Lúc Nhiên đã sớm phát hiện được, người dẫn đầu cái đội ngũ kỳ quái này chính là Sơ Tranh.



Bởi vậy hắn nghiêng đầu, lộ ra một nửa gương mặt cực đẹp, khóe môi hơi cong lên: "Cảm ơn cô."



Sơ Tranh đường đường chính chính bày ra vẻ mặt lạnh lùng: "Ừ."



Lục Nhiên chống đỡ được một lúc, tới khi đầu óc choáng váng đến mức thật sự không chịu đựng nổi nữa, mới ngủ thiếp đi lần nữa.



Vương Giả truyền tư liệu của Lục Nhiên cho Sơ Tranh.



Từ sau khi mạt thế bắt đầu, Lục Nhiên vẫn luôn ở chung với các bạn học cùng trường.



Nhưng Lục Nhiên không thức tỉnh dị năng, hơn nữa lúc bình thưởng ở trường học, ỷ vào dung mạo mình đẹp, nên đã chuốc thù với không ít người.



Vì vậy nên dưới tình huống không có dị năng, Lục Nhiên bị các nam sinh nhất trí xa lánh.



Trước khi gặp được Sơ Tranh, đội ngũ của bọn họ đụng phải zombie.



Lục Nhiên vì cứu một nữ sinh trong đội ngũ mà bị zombie cắn.



Nhưng không ngờ là người bên cạnh phát hiện ra hắn bị cắn, thế là dưới áp lực của những người bên ngoài, bọn họ cứ như vậy ỡm ờ đuổi hắn đi.



Nữ sinh kia cũng không đứng ra nói Lục Nhiên vì cứu mình nên mới bị như thế.



Lục Nhiên rời khỏi đội ngũ, rất nhanh liền bắt đầu phát sốt vì vết cắn, ngất ở ngoài đường.



May mắn không bị zombie gặm mất miếng nào, hắn được một nhóm người nhặt về, và đã thức tỉnh dị năng.



Có lẽ là bởi vì nguyên nhân có dị năng, nên Lục Nhiên được lưu lại trong đội ngũ kia.



Lúc đầu hắn vẫn không phát giác ra chuyện gì không thích hợp, vì bọn họ đối với hắn cũng rất tốt.



Nhưng dần dần hắn lại phát hiện ra điểm không hợp lý, nhóm người này không phải loại người tốt lành gì, khi hắn muốn chạy trốn thì bị đối phương phát hiện được, nên bị bắt trói lại.



Sau đó là khoảng thời gian như sống trong địa ngục.



Tra tấn, vũ nhục...
"Dung mạo em gái này thật đẹp nha." Có người ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu.



"Phụ nữ thì làm được gì?" Người đàn ông xăm kín tay trừng mắt nhìn hắn: "Bây giờ mạng sống quan trọng hay là phụ nữ quan trọng?"



Nam nhân bị giáo huấn nhất thời không dám lên tiếng, rụt lại phía sau.



Sơ Tranh lấy ra một túi tinh hạch, lung lay: "Cái này."



Người đàn ông xăm kín tay hơi nheo mắt: "Tinh hạch?"



"Ừ."



Hắn phất tay, dẫn theo hai người cảnh giác đi tới, dưới ánh nắng, tinh hạch trong tay Sơ Tranh lóe lên ánh sáng rực rỡ.



"Nhiều tinh hạch như vậy à?" Người đàn ông xăm kín tay không buông lỏng cảnh giác, mà ngược lại còn đánh giá xe của cô, sợ là có cạm bẫy.



"Đổi không?" Thời gian rất gấp đấy!



Người đàn ông xăm kín tay hơi động tâm, nhiều tinh hạch như vậy, thì phải giết bao nhiêu zombie mới có được? Bây giờ để thăng cấp dị năng đều phải dựa vào tinh hạch...



"Cô muốn đổi cái gì?" Hắn quyết định chắc chắn.



Sơ Tranh nhìn Bảo ca một cái.



Bảo ca không biết Sơ Tranh đào đâu ra một túi tinh hạch lớn như vậy, nhưng hắn vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp bắt đầu tính toán xem cái túi tinh hạch kia có thể đổi bao nhiêu thứ.



Bảo ca bắt đầu báo vật tư.



Đối phương nhíu mày nghe.



Sơ Tranh thành khẩn đánh gãy lời Bảo ca: "Đừng báo nhiều quá."



Báo nhiều quá thì lần sau ta đổi cái gì nữa!



Bảo ca: "..."



Người đàn ông xăm kín tay: "..."



Chưa từng thấy ai ở mạt thế mà lại ngại vật tư nhiều, cái này nhất định là cạm bẫy rồi!?



Nhưng bọn họ cảnh giác cả nửa ngày, người đối diện ngoại trừ hung hăng nói đừng báo quá nhiều, thì không còn bất cứ điểm đáng ngờ nào cả.



Bảo ca: "Vậy cứ lấy những thứ này đi, tiện thể đổi cho chúng tôi một chiếc xe luôn." Phải là xe lớn!



Sơ Tranh bổ sung thêm một câu: "Thêm mấy bộ quần áo nữa, đồ mới thì càng tốt."



Người đàn ông xăm kín tay: "..."



Điều kiện này cũng quá... đơn giản đi?



Không cần súng đạn gì hết hả?