Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1422 : Tướng Môn Quyền Hậu (32)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Vụ án này không thể lật.



Một khi lật lại bản án, chuyện bị vạch trần không chỉ là những chuyện Nhiếp Chính Vương từng làm, mà còn có Tiên Hoàng...



Dương Đức công công sao có thể nhìn Tiên Hoàng sau khi chết đi, còn bị người ta đâm cột sống chứ.



Sơ Tranh nói: "Ngươi có thể nói cho Hoàng Đế biết."



Dương Đức công công: "Thái Hậu, Bệ Hạ còn nhỏ..."



"Nó có quyền biết chuyện này." Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên: "Bây giờ nó là vua một nước."



Sơ Tranh không nói có tiếp tục ủng hộ lật lại bản án hay không, nhưng cũng không nói sẽ khuyên Tiểu Hoàng Đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.



Tiểu Hoàng Đế đang ở độ tuổi đen là đen, trắng là trắng.



Làm sao có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.



Rất nhanh liền sai người đi điều tra lại vụ án năm đó.



Dung Thí có lẽ cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy.



Chỉ có Dương Đức công công, cả ngày lo lắng đề phòng, còn không thể làm gì cả.



Bản án tiến triển thuận lợi, nhưng theo đi sâu điều tra, một chút chi tiết bạo lộ ra, đại thần điều tra cảm thấy việc này có chút doạ người.



Không dám tra tiếp nữa, trước tiên báo cho Tiểu Hoàng Đế.



Tiểu Hoàng Đế không quyết định chắc chắn được, lại chạy đi tìm Sơ Tranh.



"Chuyện của mình tự mình nghĩ, đừng hỏi ta." Sơ Tranh không kiên nhẫn: "Ta là Thái Hậu, không phải Hoàng Đế."



"..."



Tiểu Hoàng Đế quệt miệng: "Nhưng nhi thần không hiểu nha."



"Không phải ai vừa sinh ra cũng đã hiểu được, học."



Sơ Tranh ném ra câu nói này, cho người "mời" Tiểu Hoàng Đế ra ngoài.



Tiểu Hoàng Đế sầu mi khổ kiểm thật nhiều ngày, cuối cùng vẫn cho người tiếp tục điều tra.



Chờ toàn bộ hồ sơ sáng tỏ, Tiểu Hoàng Đế lật đi lật lại đồ vật được trình lên, cái đầu nhỏ đều sắp sầu mất.



"Phụ hoàng..."



"Bệ Hạ, nô tài đã khuyên ngài đừng tra." Dương Đức công công ở bên cạnh thở dài.



"..."



Tiểu Hoàng Đế suy nghĩ thật lâu, bảo Dương Đức công công đi mời Dung Thí tới.



Tiểu Hoàng Đế và Dung Thí nói chuyện riêng với nhau hai canh giờ.



Hai người này nói chuyện gì, ai cũng không biết.



Ngày thứ hai Tiểu Hoàng Đế liền chính danh cho Trình gia, bao gồm cả mẫu thân và phụ thân của Sơ Tranh, cũng cùng rửa đi oan khuất.



Chỉ là chi tiết bản án không công bố ra ngoài.



Cùng ngày hôm đó Sơ Tranh gặp được Thái Phó đại nhân.




"Thuộc hạ... Không biết."



Quyền lực mê người.



Người mình yêu cũng khó mà dứt bỏ.



Đây là một lựa chọn rất khó khăn.



Không biết bao nhiêu người lựa chọn hi sinh tình yêu để thu được quyền lực.



Luôn cho rằng sau khi có được quyền lực, thì sẽ có được tình yêu, nhưng đáng tiếc thường khi quay đầu lại, đều là tiếc nuối.



Không có ai sẽ đứng mãi ở một chỗ, từ bỏ chính là từ bỏ, cũng không thể trở về lúc trước được nữa.



Cuộc sống không phải câu chuyện xưa tốt đẹp, không có nhiều người trung trinh không đổi, thề sống chết chờ đợi như vậy.



-



Dung phủ.



Dung Thí mặc một bộ áo xanh, dáng người thẳng tắp như tùng trúc, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm bút, bút mực du tẩu trên giấy.



Hạ nhân chạy vào nói chuyện với Đình Ảnh đang đứng bên cạnh hầu hạ.



Đình Ảnh phất tay cho người ta lui ra, hắn đi đến chỗ Dung Thí: "Tướng quân, trong cung đưa đến một vật."



"Vật gì?" Tầm mắt Dung Thí cũng không hề ngẩng lên chút nào.



"... Ngọc tỉ."



Tay Dung Thí run một cái, bút trên giấy, kéo ra một đường mực rất dài.



"Ngươi nói cái gì?"



"Thái Hậu phái người đưa ngọc tỉ tới." Đình Ảnh nói.



"..."



Sơ Tranh mang theo Tiểu Hoàng Đế đi phương Nam cải trang vi hành, lưu lại ngọc tỉ và một phần thánh chỉ tứ hôn.



Đương nhiên thánh chỉ tứ hôn không phải cho Dung Thí, là cho công chúa Ngọc Điệp.



Công chúa Ngọc Điệp và phương Nam bây giờ có lẽ đã nhận được thánh chỉ.



Sơ Tranh và Tiểu Hoàng Đế đi nửa năm sau mới có thể trở về.



Nửa năm này để cho Dung Thí giám quốc.



Thời gian nửa năm, nếu như hắn muốn, thì sau khi Tiểu Hoàng Đế trở về, sẽ không còn bất cứ quyền lực gì nữa.



Cô quả thật đã dâng toàn bộ quốc gia lên trên tay hắn.



Nhưng mà...



Dung Thí vậy mà lại không hề vui mừng nổi.



Rào rào --



Hoa tuyết ngoài cửa sổ bay xuống tiến vào, Dung Thí vươn tay, tiếp được phiến hoa tuyết kia.



Hoa tuyết hòa tan trong lòng bàn tay hắn, hơi lạnh..



Tuyết rơi.