Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1438 : Ký sự thập niên 70 (13)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Phát sốt..." Sơ Tranh ấn hắn nằm trở về: "Đừng lộn xộn."



Văn Thanh muốn ngồi dậy.



"Anh còn động thêm cái nữa, tôi sẽ lột sạch anh."



"..."



Văn Thanh cứng lại ở đó.



Sơ Tranh buông hắn ra, đi ra bên ngoài, cô vén rèm cửa lên, lại quay đầu: "Anh dám chạy, để tôi bắt được anh, anh liền chết chắc."



-



Văn Thanh nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh, hắn chống người dậy, chậm rãi di chuyển về phía cổng.



Hắn đẩy rèm ra, bên ngoài là nhà chính.



Bên trong nhà chính cũng không có thứ gì, Văn Thanh trực tiếp đi tới cửa.



Hắn thử mở cửa, lại phát hiện cửa bị khóa lại.



Văn Thanh chuyển tới bên cạnh, chuẩn bị rời đi từ cửa sổ.



Nhưng cửa sổ không phải bị khóa cứng, thì chính là rất cao rất hẹp, cho dù leo lên cũng không ra được.



Văn Thanh hành động một lát như thế, cả người đã mệt mỏi đến mức ra một thân mồ hôi.



Hắn chống tường đi về gian phòng vừa rồi, ngồi ở bên giường.



Không biết qua bao lâu, Văn Thanh nghe thấy tiếng mở cửa.



Sơ Tranh dẫn người vào, chỉ vào Văn Thanh: "Xem cho hắn."



Người tiến vào nhìn thấy Văn Thanh, ôi một tiếng, vội vàng lui ra bên ngoài.



Sơ Tranh dùng một tay giữ chặt người: "Chạy cái gì?"



"Cậu cậu cậu ta..." Trong làng đều nói người này trúng tà đó!!



Sơ Tranh trực tiếp đưa tiền.



"..."



Sơ Tranh cũng là vận khí tốt, thầy lang vừa vặn ở trong thôn còn chưa rời đi, nếu cô đến chậm chút nữa, người này sẽ đi mất.



Hiển nhiên thầy lang cũng từng nghe qua những chuyện liên quan tới Văn Thanh, cũng đã gặp hắn.



Nếu không phải Sơ Tranh cho nhiều tiền, thầy lang làm sao dám ở lại.



Văn Thanh rất kháng cự người này, không chịu phối hợp.



Như thú nhỏ bị chọc giận, móng vuốt răng nanh tất cả đều lộ ra, toàn thân đều là gai.
"Chị, ôi may mà chị về rồi, chị nhìn xem hắn cắn em này!!" Thanh niên lập tức để lộ vết cắn trên cánh tay ra cáo trạng.



"... Cậu chọc hắn làm gì?"



"Hắn muốn chạy mà." Thanh niên nói: "Lăng Quân bảo em giúp ngăn cản, em thấy bộ dáng của hắn như không có lực công kích gì, làm sao biết hắn lại động khẩu chứ!"



Sơ Tranh giật mình trong lòng: "Chạy?"



"Không, nhốt bên trong kia kìa." Lăng Quân chỉ chỉ phòng.



Sơ Tranh thở phào, đưa thuốc cho bọn họ: "Đi nấu thuốc."



"Chị, chị bệnh à?"



"Cậu thấy tôi giống bị bệnh?" Đang êm đẹp rủa ta làm gì!



"..."



Không giống.



Vậy thì chính là cho người bên trong kia uống.



Lăng Quân nhận lấy thuốc: "Chị, chị ăn không?"



"Tôi không ăn thuốc."



Ta lại không có bệnh, ăn thuốc cái gì.



Lăng Quân: "Không phải, em hỏi chị có ăn cơm không..."



"Đã mua đủ đồ về rồi chứ?"



"Mua rồi." Lăng Quân vội vàng xách đồ ra: "Đều ở đây cả."



Sơ Tranh mở những thứ kia ra, lấy quần áo ra trước, sau đó lại lật những thứ khác ra, nhét những thứ không cần thiết cho Lăng Quân: "Nấu chút cháo, những thứ này các cậu tự chia đi."



Sơ Tranh cầm đồ vật vào nhà, Văn Thanh ngồi trong góc giường, mặt chôn ở trong đầu gối.



Sơ Tranh buông quần áo xuống: "Thay quần áo."



Văn Thanh ngẩng đầu lên từ trong đầu gối, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa.



"Anh khỏe lên tôi sẽ để anh đi." Sơ Tranh nói.



Ánh mắt Văn Thanh quay lại, dường như đang hỏi cô có phải thật hay không.



"Thay quần áo." Sơ Tranh chỉ vào quần áo.



Một hồi lâu sau Văn Thanh mới chuyển từ bên kia tới, cầm quần áo, hắn nhìn Sơ Tranh, ra hiệu cô ra ngoài.



"Tôi đều đã nhìn qua, anh sợ cái gì?"



Văn Thanh siết chặt tay cầm quần áo, hốc mắt có chút phiếm hồng, rõ ràng đang tức giận.



Trong tiếng gầm gừ của Vương Giả, Sơ Tranh bị ép từ bỏ dự định giúp hắn thay, lui ra phía sau một bước, rời phòng.