Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1445 : Ký sự thập niên 70 (20)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nghe nói Lăng Đại Tráng và Lăng Sơn bị phạt đến nông trường chăn trâu rồi, chỗ ấy điều kiện gian khổ, không thể so được với trong làng.



Còn Văn Thanh cứ vậy ở lại nhà Lăng Quân.



Mà trong làng liên quan tới chuyện Sơ Tranh ra mặt cho Văn Thanh, lại có người bắt đầu bát quái.



Lần này Sơ Tranh cũng không che che giấu giấu, dù sao cũng đã có người nhìn ra được, cô coi trọng Văn Thanh.



Cho nên trong mắt mọi người, đại khái chính là hai người trúng tà vừa ý nhau.



Sơ Tranh xách đồ vào nhà, mấy người Lăng Quân đang đánh bài, thấy Sơ Tranh tới, vội vàng dọn đồ đi.



"Chị."



"Hắn đang làm gì?"



"Đang ngủ."



Sơ Tranh gật đầu, mang đồ đi vào.



Văn Thanh nằm ở trên giường, cũng không ngủ, cô đi vào, hắn lập tức ngồi dậy, thần sắc né tránh không dám đối mặt với cô.



Những ngày này trong đầu Văn Thanh, tất cả đều là hình ảnh ngày đó cô hôn mình...



Luôn biết không thể suy nghĩ nhiều, nhưng hắn luôn không nhịn được mà suy nghĩ.



Sơ Tranh thần sắc tự nhiên bày đồ vật ra trước mặt hắn.



"Mau ăn đi."



Văn Thanh vì che giấu bối rối của mình, thuận theo cầm đũa lên, bắt đầu ăn.



"Khụ khụ khụ..."



Vừa ăn miếng đầu tiên Văn Thanh đã bị sặc không nhẹ, cả khuôn mặt đều đỏ lên.



"Sao thế?"



Văn Thanh phun ra một chữ từ trong khóe miệng: "Cay..."



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh cầm đũa của Văn Thanh gắp một miếng đồ ăn, đúng là hơi cay... nhưng cũng không phải rất cay.



Nhưng mà Văn Thanh cay đến hốc mắt cũng đỏ lên.



Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, thở ra một hơi, khiến cho mình dời ánh mắt.



Đưa đĩa đồ ăn đó sang bên cạnh, nhét đũa cho hắn: "Ăn những món khác."



Văn Thanh: "..."
Sơ Tranh: "..."



Hù chết người, đang êm đẹp sao lại hắc hóa rồi?!



Sơ Tranh cẩn thận hồi tưởng lại cảnh vừa rồi, cơ thể cô hơi nghiêng xuống: "Anh không thích có người nói anh giống con gái?"



Văn Thanh cúi thấp đầu, cánh môi chạm vào trái cây, răng từ từ cắn.



Sơ Tranh nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, không biết đang suy nghĩ thứ gì, cũng không hỏi lại, chỉ kêu Lăng Quân đến nói hai câu.



Lăng Quân gãi gãi đầu: "Nhưng hắn thật sự..."



Sơ Tranh khẽ nâng mắt: "Cậu thử nói một câu xem."



Lăng Quân che miệng, cười hắc hắc đi sang bên cạnh truyền đạt mệnh lệnh của Sơ Tranh.



Chờ thịt thỏ nướng chín, Lăng Quân chia đùi thỏ cho Sơ Tranh.



Sơ Tranh muốn dao, cắt toàn bộ thịt thành lát, đặt trên phiến lá, đưa cho Văn Thanh.



Toàn bộ hành trình Văn Thanh đều không tự mình động thủ một lần nào, được Sơ Tranh cho ăn đến no tròn.



Văn Thanh ôm bụng, hơi no.



Sơ Tranh lột một viên kẹo đường ra đút tới bên miệng hắn, Văn Thanh theo bản năng mở môi ra cắn kẹo đường.



Đầu lưỡi mềm mại ấm áp không cẩn thận đụng phải ngón tay Sơ Tranh, nhẹ nhàng đảo qua, có chút cảm giác ướt át.



Sơ Tranh bình tĩnh dịch chuyển tay đi, chờ Văn Thanh ăn xong viên kẹo đường kia, kéo hắn đứng dậy.



"A?"



Văn Thanh nghi hoặc nhìn Sơ Tranh.



"Đi một chút, tiêu cơm." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng.



Văn Thanh quả thật hơi no, hắn thuận theo gật đầu.



Nhưng Văn Thanh rất nhanh liền hối hận rồi, hắn không nên tin tưởng lời cô nói.



Văn Thanh bị Sơ Tranh đè trong rừng không người, lặp đi lặp lại hôn rất lâu, ngay cả cơ hội phản kháng hắn cũng không có.



Nếu không phải đám Lăng Quân ở phía xa hô, Văn Thanh cảm thấy cô sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như vậy.



Văn Thanh trở lại bên kia, mấy người Lăng Quân nhìn hắn cười, ánh mắt có chút mập mờ.



Văn Thanh: "..."



Văn Thanh cúi đầu, nhanh chóng vượt qua bọn họ.



Sơ Tranh giữ chặt hắn: "Chạy cái gì, có quỷ đuổi theo anh?"



Văn Thanh bị ép dừng lại, hắn cúi đầu nhìn đôi tay hai người giao nhau, nhẹ nhàng chớp mắt, thở ra một hơi, nắm chặt tay Sơ Tranh.