Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1451 : Ký sự thập niên 70 (26)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Chờ Văn Thanh đến trường học, Sơ Tranh biết ngay là để bọn Lăng Quân cùng đi học là quyết định chính xác.



Với cái hoàn cảnh ở trường học, Văn Thanh ở đó một mình, không biết sẽ bị bắt nạt thành thế nào.



Cô đi học cùng?



Nói đùa cái gì thế!



Cô cả ngày vui chơi giải trí nằm nhà làm cá muối không tốt sao?



Tại sao phải đến trường học chịu tội.



Mặc dù không đến trường học học cùng, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ đến đón Văn Thanh tan học.



Người chạy xe đạp không ít, nhưng chạy xe bốn bánh thì tuyệt đối không nhiều.



Cho nên loại trường hợp đặc biệt như Văn Thanh, rất nhanh liền trở thành trọng điểm thảo luận của các học sinh.



"Văn Thanh, người ngày nào cũng đón cậu tan học là chị cậu sao?"



Văn Thanh lắc đầu.



Dáng dấp Văn Thanh thật đẹp, nhưng không nói lời nào, có vẻ hơi âm trầm không dễ ở chung.



Nhưng đám người Lăng Quân kia trừ thời gian lên lớp, thì cơ hồ sẽ không để cho hắn có thời điểm lạc đàn, cho nên người trong trường học đều biết Văn Thanh không chọc được.



Hơn nữa khi Văn Thanh ở cùng bọn họ, nhìn có vẻ nhu thuận hơn nhiều.



Dần dần lá gan của học sinh trong trường học liền lớn hơn một chút, dám nói chuyện với hắn.



"Đó là vợ anh ấy." Lăng Quân mang người tới, nói với nữ sinh đang hỏi kia: "Đừng đánh chủ ý lên anh ấy, chị tôi rất dữ."



Nữ sinh kinh ngạc, nhìn về phía Văn Thanh, đại khái là muốn Văn Thanh phủ nhận.



Nhưng Văn Thanh hoàn toàn không có ý tứ phủ nhận, cũng kéo lấy tay áo Lăng Quân, ra hiệu cậu ta đi nhanh lên.



Rất nhanh tin tức Văn Thanh kết hôn liền truyền ra trong trường học.



Trong trường học có không ít người đều đã kết hôn, cho nên chuyện này cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.



Chỉ là khoảng thời gian này Văn Thanh quá nổi tiếng, mọi người không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.



-



Sơ Tranh ở cồng trường chờ Văn Thanh, cô nghiêng chân ngồi trên ghế lái, đủ kiểu nhàm chán lật một quyển sách.




"Ồ, trước kia không phải không nói lời nào sao?" Gã đàn ông duỗi cánh tay ra, ngăn cản hắn: "Đi đâu thế, còn chưa giới thiệu cho tao biết vị này là ai mà?"



Văn Thanh nhấp môi dưới không nói.



Sơ Tranh trấn an vỗ vỗ tay Văn Thanh, ngước mắt nhìn về phía gã đàn ông kia: "Tránh ra."



"Cô tính..."



Sơ Tranh đạp một cước tới.



Gã đàn ông bị đạp trúng, che lấy nơi nào đó lui về phía sau, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, thoáng qua lại trắng bệch.



Người lui tới xung quanh dồn dập liếc mắt nhìn.



Sơ Tranh liếc nhìn người kia cảnh cáo: "Còn dám quấy rối hắn, lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu."



Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này đau đến nói không ra lời, trơ mắt nhìn Sơ Tranh dẫn Văn Thanh nghênh ngang rời đi.



-



Trở lại chỗ ở tạm, Văn Thanh vẫn luôn trầm mặc.



Sơ Tranh bưng cơm tới cho hắn hắn cũng không ăn.



Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn: "Sao thế?"



Văn Thanh vặn ngón tay, Sơ Tranh hỏi nửa ngày hắn cũng không nói.



Sơ Tranh đẩy người lên trên chiếc giường phía sau, lật người lên, hôn lên mi tâm hắn, mũi, môi.



Đụng chạm không nhẹ không nặng, giống như mưa phùn gió nhẹ, thấm vào suy nghĩ cứng ngắc của Văn Thanh.



"Em cảm thấy anh giống con gái không?"



Sơ Tranh chống thân thể dậy, nhìn hắn một hồi.



"Có người nói anh như vậy?"



"..."



Ánh mắt Văn Thanh lệch ra, không chạm vào ánh mắt Sơ Tranh, chỉ cố chấp hỏi: "Em cảm thấy như vậy không?"



Sơ Tranh xoay người xuống, ôm lấy hắn nằm ở trên giường: "Anh ở chỗ em, chỉ là anh."



*



Đàn đông bạo lực gia đình không được, có một lần bạo lực thì sẽ có lần thứ hai, tuyệt đối không thể tin tưởng loại người này, tuyệt đối không nên tìm loại đàn ông này!