Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1474 : Tổng tài phá sản (20)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cận Hưu muốn trả đồ cho Sơ Tranh, Sơ Tranh không phải phát hiện đồ ở trong phòng mình thì chính là ở nơi cô có thể thấy được.



Cuối cùng Sơ Tranh lấy câu không muốn thì vứt đi uy hiếp, Cận Hưu mới nhận lấy những vật kia.



Chuyện duy nhất có thể báo đáp đại khái chính là làm cơm cho Sơ Tranh.



Có thể là tự nấu ăn một thời gian rồi, kỹ năng nấu nướng của Cận Hưu tốt hơn nhiều.



Sơ Tranh ngồi ở bàn ăn chờ Cận Hưu mang thức ăn lên, ánh mắt rơi trên văn kiện trên bàn.



"Anh thành lập công ty rồi?"



"Ừ." Cận Hưu tắt lửa, bày ra đĩa, bưng đồ ăn tới: "Dù thế nào cũng phải bắt đầu lại một lần chứ."



Khoản tiền bán nhà kia không ít, đủ tài chính để khởi động.



Chỉ là quy mô không thể so sánh với trước kia, bây giờ cùng lắm thì được tính là cái xưởng nhỏ.



Nhưng Cận Hưu tin tưởng, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định có thể lại làm.



"Vậy anh nguyện ý cùng tôi bắt đầu lại từ đầu không?"



Tay xới cơm của Cận Hưu ngừng lại.



Phòng ăn đột nhiên tĩnh mịch xuống, bên tai Cận Hưu không nghe thấy một âm thanh gì nữa.



Hắn có chút cứng ngắc nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh, ánh sáng trong mắt chìm chìm nổi nổi, không phân biệt ra được cảm xúc chân thực.



Không biết qua bao lâu, Cận Hưu cúi đầu xới xong cơm, đặt ở trước mặt Sơ Tranh.



Hắn kéo cái ghế ra ngồi xuống đối diện: "Bạn nhỏ, chúng ta đều không có bắt đầu, sao lại bắt đầu lại từ đầu?"



Sơ Tranh lặp lại một lần: "Một lần nữa."



Một hồi lâu sau Cận Hưu kịp phản ứng.



Một lần nữa... Khởi đầu mới.



Cô muốn bắt đầu cái gì, đáy lòng Cận Hưu rõ ràng.



Hắn có cảm giác gì với cô?



Cận Hưu cũng không nói rõ ràng được, chỉ cảm thấy cô không giống những cô gái khác.



Gần đây mỗi lần nghĩ đến cô, nhịp tim mình sẽ không nhịn được mà tăng tốc, đây cũng có thể là cảm giác yêu đương mà những người kia nói.



Nhưng mà...




"Cậu thành tích tốt, người đẹp thiện tâm..." Bùi Tri Mặc lốp bốp nói một đống từ ca ngợi, nhưng những từ này đặt trên người bất cứ một nữ sinh nào cũng thích hợp, cũng không có gì đặc biệt.



-



Một bên khác của đại sảnh, Cận Hưu đang nói chuyện với một người.



"Cận tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, nếu không ngài chờ thêm lát nữa?" Thái độ của người nói chuyện rất tốt, nụ cười chân thành.



"Làm phiền trợ lý Vương."



"Không phiền." Trợ lý Vương cười đến phi thường khéo léo: "Vậy ngài ngồi đây trước, chờ Vạn Tổng của chúng tôi có thời gian, tôi sẽ tới gọi ngài?"



Cận Hưu gật đầu, đưa mắt nhìn trợ lý Vương rời đi.



Vạn Tổng kia không phải không có thời gian... Rõ ràng chính là cố ý.



Cận Hưu đi đến đứng bên cạnh, ánh mắt đảo qua hội trường, vốn là tùy ý quét qua, tiếp theo ánh mắt đột nhiên dừng lại.



Người kia...



Bên kia Sơ Tranh đứng chung với một nam sinh, nam sinh nhìn có vẻ rất ân cần, cách đám người, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút mập mờ.



Cận Hưu vừa muốn đi qua, bên cạnh bỗng vang lên một âm thanh.



"Ôi... Đây không phải Cận tổng sao? Cậu cũng tới à!"



Cận Hưu bị người ngăn lại.



Lần này hắn nhớ kỹ người này là ai, Hướng Đạt mà lần trước chặn hắn.



Hướng Đạt sờ cái bụng bia cực giống mang thai sáu tháng của gã, cười ha hả đi tới.



"Cận tổng, chúng ta lại gặp mặt."



Cận Hưu gật đầu, ánh mắt lần nữa nhìn về phía đám người.



Bóng người lay động, Cận Hưu cũng không nhìn thấy Sơ Tranh nữa.



"Cận tổng, cậu vào bằng cách nào thế?" Hướng Đạt nói: "Chẳng lẽ Cận tổng làm nhân viên phục vụ ở đây?"



Cận Hưu: "..."



Suy nghĩ trong đáy lòng Cận Hưu tất cả đều là Sơ Tranh đi chung với ai, không muốn dây dưa với Hướng Đạt, hắn muốn rời khỏi đây, Hướng Đạt lại không có ý định để hắn đi, nháy mắt với người bên cạnh.



Người bên cạnh lập tức đụng về phía Cận Hưu.



Rượu trong tay tạt hết lên người Cận Hưu.



Choang ——