Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1476 : Tổng tài phá sản (22)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Cận tiên sinh."



Cận Hưu thấy Vạn tổng đi từ bên ngoài vào, còn dẫn theo hai trợ lý.



Cận Hưu có chút ngoài ý muốn, hắn lập tức đứng dậy: "Vạn tổng."



Vạn tổng vội vàng nói: "Cận tiên sinh không cần khách khí, mời ngồi, mời ngồi..."



Hai lần trước Cận Hưu đi tìm vị Vạn tổng này, vẻ kiêu ngạo vị này bày ra không khác gì hắn lúc trước.



Thật sự thể nghiệm được loại cảm giác nhờ vả người khác, Cận Hưu đại khái đã hiểu được, trước kia những người kia hận mình bao nhiêu.



Nhưng trước kia hắn xác thực cũng không có nhiều thời gian như vậy.



Hơn nữa có một số người tìm mình, cũng chỉ muốn xin hắn mở cho một con đường.



Làm ăn làm gì có chuyện tốt như vậy.



Hắn không phải cơ quan từ thiện.



"Vạn tổng sao lại..."



Cận Hưu hỏi rất chần chờ, sao ông ta lại tìm tới nơi này? Thái độ còn hơi lạ...



"Vừa rồi trợ lý nói cậu ở đây." Vạn Tổng nói: "Trước đó thật sự rất xin lỗi, quá bận rộn, Cận tiên sinh đừng trách."



"Vạn tổng có thể gặp tôi đã là vinh hạnh của tôi." Cận Hưu thở dài dưới đáy lòng, thật không nghĩ tới, có một ngày hắn có thể nói ra những lời này.



"Sao thế được, Cận tiên sinh mặc dù tạm thời có chút khó khăn, nhưng tôi tin tưởng, lấy năng lực của Cận tiên sinh, Đông Sơn tái khởi sẽ không thành vấn đề."



Cận Hưu: "..."



Hắn phá sản rồi đúng không?



Vì sao của thái độ Vạn tổng này... Không thích hợp nhỉ?



Cận Hưu ngăn chặn nghi vấn dưới đáy lòng: "Vạn tổng, tôi sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của anh."



"Không sao không sao, tiếp theo tôi không có việc gì, có nhiều thời gian, ha ha ha, có thể nói chuyện với Cận tiên sinh, tin tưởng đối với tôi cũng rất có ích."



Trợ lý ở bên cạnh không đành lòng nhìn thẳng.



Vạn tổng, ngài vuốt mông ngựa cũng quá rõ ràng rồi đấy!!



-



Quá trình Vạn tổng và Cận Hưu nói chuyện phi thường vui vẻ, nếu như không phải Vạn tổng thỉnh thoảng vuốt mông ngựa, Cận Hưu cũng cảm thấy không có vấn đề gì.



"Vạn tổng... Mạo muội hỏi một câu, là ai bảo anh đến?"




"... Rất phiền cô liền trói người lại?"



"Không được sao?" Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn.



Con chó điên này cũng tính là kẻ cầm đầu hại chết nguyên chủ, sao lại không thể trói lại?



"..."



Cận Hưu có chút không biết nên nói thế nào, hắn đành phải vẫy vẫy tay: "Bạn nhỏ, cô qua đây."



Sơ Tranh đứng im không nhúc nhích: "Dựa vào cái gì?"



"..."



Vì sao phản ứng của cô luôn luôn kỳ quái như thế, bạn nhỏ nhà khác không phải gọi là tới tốt lắm sao?!



Cô còn hỏi dựa vào cái gì?



Núi chẳng theo ta, thì ta theo núi.



Cận Hưu đi đến bên cạnh Sơ Tranh, hắn hơi rũ mắt, nhìn cô gái trước mặt: "Em thật sự muốn hẹn hò với tôi?"



"Muốn."



Thẻ của ta đương nhiên phải thuộc về ta.



"Vậy tôi và em nói rõ ràng. Thứ nhất, tài sản bây giờ của tôi là âm, tôi cũng không rõ khi nào có thể trả hết. Trong thời gian ngắn, tôi chắc chắn không thể cho em đời sống vật chất quá tốt."



Tiểu nhân dưới đáy lòng Sơ Tranh nhảy lên giơ tay: "Em có tiền."



"Chuyện này không giống nhau." Cận Hưu ra hiệu Sơ Tranh đừng nói chuyện: "Thứ hai, tôi không bảo đảm có thể gọi là đến."



"Em có thể."



Cận Hưu: "..."



Em có thể cái gì mà em có thể!!



Cận Hưu nói tiếp: "Thứ ba, tôi chưa từng yêu đương."



"Em..." Sơ Tranh bỗng nhiên im lặng, xém chút nói lỡ lời.



Cận Hưu nhìn cô: "Em cái gì?"



"Không có gì." Sơ Tranh trấn định hỏi: "Còn gì nữa không?"



Đáy lòng Cận Hưu ngờ vực, vừa rồi cô muốn nói gì? Từng yêu đương sao?



Cận Hưu lắc đầu, thanh âm hắn hơi trầm thấp: "Tạm thời không có, ba điểm này em cân nhắc..."



Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi đáp: "Anh không có vấn đề, thì em không có vấn đề."