Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 147 : Người giàu nhất mạt thế (12)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lục Nhiên xách nước vào nhà vệ sinh, bên trong đã được người ta dọn dẹp qua, nhưng Lục Nhiên vẫn cẩn thận kiểm tra lại gian phòng một lần.



Hắn cởi quần áo xuống, nhanh chóng tắm rửa một lượt.



Lúc ra ngoài thì gặp phải hai nữ sinh cùng nhau đến WC.



Lục Nhiên nghiêng mặt, cấp tốc cài lại mũ, nhanh chóng rời đi.



"Ôi, nhìn thấy không, nam sinh kia thật xinh đẹp."



"Xinh đẹp? Đẹp trai hả?"



"Không phải, chính là xinh đẹp, nếu không phải ngực hắn phẳng, tớ còn tưởng là một nữ sinh đấy."



"Vừa rồi tớ không chú ý..."



Nữ sinh phía sau trò chuyện, làm sắc mặt Lục Nhiên có chút khó coi.



Hắn không thích người khác nói về hắn như vậy.



Gương mặt này của hắn quả thực rất đẹp, nhưng nữ sinh nào cũng khen hắn như thế, làm hắn rất phiền não.



"Ôi."



Chỗ ngã rẽ đột nhiên xuất hiện một người, trực tiếp đụng vào người Lục Nhiên.



Lục Nhiên lui lại mấy bước, ánh mắt đảo qua, đối phương hiển nhiên rất tức giận, nhưng ánh mắt tiếp xúc đến hắn, đột nhiên lại tò mò: "Cậu chính là tên tiểu bạch kiểm mà người tên Sơ Tranh kia nuôi à?"



Tiểu bạch kiểm... Sơ Tranh nuôi?



Hắn có cái danh hiệu này từ bao giờ thế?



Người kia sờ lên cằm: "Cả ngày mang theo mũ, cậu đẹp cỡ nào chứ? Đến, cho ca ca xem một chút."



Nói xong, người kia liền giơ tay muốn gỡ mũ của Lục Nhiên xuống.



Bốp!



"A!"



Mu bàn tay người kia bị một tấm ván gỗ đập lên, lập tức sưng đỏ.



Sơ Tranh đạp một cước lên người gã, từ trên cao nhìn xuống: "Xem được chưa?"



"Cô..." Người kia ôm tay, toàn bộ cánh tay dường như đã tê dại cả, gã nghiến răng nghiến lợi, nói cũng không rõ lời.



"Cô Sơ Tranh." Dũng ca nghe thấy động tĩnh, đi tới: "Chuyện gì thế?"



Người này ở hiện đại chính là con gái ngốc nhiều tiền của nhà giàu, hơn nữa còn thuộc về loại người không thích gây chuyện, hắn không cần thiết phải đắc tội với cô.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào con mèo kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.



Trực giác của Lục Nhiên mách bảo rằng có gì đó không đúng: "Sao thế?"



"Không có gì." Sơ Tranh thu tầm mắt lại.



"Cô định giam giữ tôi đến khi nào?"



Sơ Tranh: "Tôi đối với anh không tốt à?"



"... Tốt." Lục Nhiên không thể phủ nhận, cô đối đãi với hắn thật sự rất tốt.



Lục Nhiên hít sâu một hơi, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một chút bất mãn: "Nhưng đây không phải lý do cô giam giữ tôi!"



Hắn là một con người!



Không phải sủng vật!



Lúc trước hắn cũng không yêu cầu cô cứu mình.



Là cô một hai bắt hắn lên xe cho bằng được.



"Rốt cuộc thì cô muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi?"



"Chờ đến khi anh cảm thấy tôi là một người tốt..." Sơ Tranh hơi dừng lại, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.



Hình như cô không nguyện ý lắm với việc sau khi thẻ người tốt cảm thấy mình là một người tốt, thì thả hắn rời đi?



Hả?!



Sơ Tranh chỉ nghi hoặc vài giây, sau đó liền bỏ qua vấn đề này.



Cùng lắm thì đến lúc đó giữ hắn lại là được rồi.



"Cô đối xử với tôi như vậy, mà còn muốn tôi cảm thấy cô là người tốt à?" Lục Nhiên cười nhạo: "Cô nghĩ tôi ngốc chắc?"



Hắn lại không có hội chứng Stockholm.



"Tôi đối với anh không tốt à?" Nếu không phải hắn là thẻ người tốt, dám nói như vậy thì đã sớm bị xử lý rồi.



"..." Đây không phải vấn đề được không!



Lục Nhiên không muốn giao lưu với Sơ Tranh, vì quả thật căn bản không có cách nào giao lưu nổi.



"Bây giờ cô cách xa tôi ra một chút, thì tôi đã cảm thấy cô là người tốt rồi."



Hắn muốn hít thở không khí mới mẻ!



Lục Nhiên vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng Sơ Tranh cho là thật nên đứng dậy đi sang bên cạnh... Rất tốt, phá hỏng đường chạy của hắn luôn.



Trừ phi hắn bay được, nếu không thì lấy vị trí của hắn hiện tại, tuyệt đối không thể chạy thoát.