Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1480 : Tổng tài phá sản (26)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Cha..."



An Tuệ ôm Ôn Hoằng Nghị bắt đầu khóc.



Khóc đến cực kỳ thê thảm, Ôn Hoằng Nghị vẻ mặt đau lòng an ủi, hỏi thăm cô ta rốt cuộc bị làm sao.



An Tuệ cũng không nói, chỉ khóc.



Dù sao Ôn Hoằng Nghị cũng là người từng trải, trông thấy dáng vẻ của An Tuệ, cùng với vết tích mơ hồ lộ ra chỗ cổ áo, trong lòng trầm xuống.



"Dì đi ra ngoài trước đi." Ôn Hoằng Nghị nói với bảo mẫu.



Bảo mẫu đáp một tiếng, mau chóng rời đi, dì Chu cũng rất thức thời rời đi.



Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì ngồi ở bên kia húp cháo, cô là chủ nhà, đương nhiên không cần rời đi, Ôn Hoằng Nghị cũng không để ý đến cô.



An Tuệ khóc đủ rồi, đứt quãng nói ra chuyện này.



An Tuệ cũng không muốn nói, nhưng mà... Bị người khác nhìn thấy, cô ta không nói, chẳng mấy chốc Ôn Hoằng Nghị cũng sẽ biết được từ những nơi khác.



An Tuệ cũng không rõ ràng...



An Tuệ bỗng nhiên giật mình một cái, nhìn sang phía Sơ Tranh bên kia, cô ta rõ ràng đã bảo Bùi Tri Mặc đưa rượu cho cô uống, vì sao cuối cùng lại biến thành chính cô ta?



Mà cô vẫn còn rất tốt...



Ngay khi An Tuệ nghĩ những chuyện này, biệt thự đến có người đến.



Người tới không phải ai khác, chính là Bùi Tri Mặc.



Bùi Tri Mặc cũng không rõ sao mình lại mơ mơ hồ hồ cùng An Tuệ... Nhưng cậu ta vốn thích An Tuệ, lúc này đã quan hệ với An Tuệ, cho nên sau khi An Tuệ rời đi, ngay lập tức chạy tới.



"Anh tới đây làm gì!"



An Tuệ trông thấy Bùi Tri Mặc sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.



"Tuệ Tuệ, anh... Xin lỗi, anh không biết tại sao lại như vậy, nhưng em yên tâm, anh sẽ phụ trách."



"Ai cần anh phụ trách!"



An Tuệ quát to một tiếng, cảm xúc lộ ra đặc biệt kích động.



An Tuệ biết Bùi Tri Mặc thích mình, nhưng cô ta không thích.




"Chị..." An Tuệ núp ở bên người Ôn Hoằng Nghị: "Em uống ly rượu chị đưa cho em, nên mới..."



An Tuệ muốn nói lại thôi, giao việc não bổ lại cho Ôn Hoằng Nghị.



Trước khi Ôn Hoằng Nghị não bổ xong, Sơ Tranh hỏi: "Hôm qua tôi mặc quần áo gì?"



An Tuệ: "???"



Sơ Tranh chậm rãi nói: "Nếu cô đã từng gặp tôi, thì chắc phải biết tôi mặc quần áo gì chứ?"



An Tuệ: "..."



Đêm qua cô ta căn bản không chính diện đụng mặt Sơ Tranh, làm sao biết Sơ Tranh mặc quần áo gì.



Cô ta làm sao có thể nghĩ đến, Sơ Tranh sẽ hỏi ra một vấn đề trí mạng như thế.



An Tuệ muốn mượn cớ: "Tia sáng quá mờ, em..."



Sơ Tranh rất rộng lượng lui một bước: "Màu gì sẽ nhớ kỹ chứ?"



"..."



"Tôi đã đưa rượu cho cô, vậy chắc chắn phải từng tiếp xúc gần với cô, ngay cả chuyện cơ bản nhất như tôi mặc đồ gì, quần áo màu gì cô cũng nói không nên lời, cô mơ thấy tôi đưa rượu cho cô à? Vu oan không phải vu oan như cô đâu."



"Em không có... Thật sự là chị..."



An Tuệ theo bản năng phản bác, cô ta nhìn về phía Ôn Hoằng Nghị.



"Cha, thật sự là chị đưa cho con ly rượu kia."



"Cô không có chứng cứ thì không nên nói lung tung." Đùa nghịch lưu manh ta sẽ không nhận!



Ôn Hoằng Nghị: "..."



Bây giờ Ôn Hoằng Nghị cũng có chút không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Sơ Tranh nói dường như cũng có đạo lý.



Thấy Ôn Hoằng Nghị cũng không lập tức tin tưởng mình, đáy lòng An Tuệ đại khái đã vặn vẹo thành bánh quai chèo.



Vừa rồi cô ta nói là Sơ Tranh tự tay đưa rượu cho cô ta, nói lời này đến đường chết rồi, bây giờ cũng không có cách nào đổi giọng.



An Tuệ nhìn về phía Bùi Tri Mặc, đại khái là muốn Bùi Tri Mặc nói chút gì, cũng để chứng minh cô ta không nói dối.



Đáng tiếc lúc này Bùi Tri Mặc cúi thấp đầu, một bộ dáng chờ Ôn Hoằng Nghị xử lý.