Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1482 : Tổng tài phá sản (28)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cận Hưu xách theo đồ vật trở về, Sơ Tranh đang xem tivi, phu nhân Liễu Hàm San đang nhìn điện thoại, bầu không khí hài hòa.



Cận Hưu trở về, phu nhân Liễu Hàm San để điện thoại di động xuống, đứng dậy vào phòng bếp giúp đỡ.



"Bảo Nhi, con đi mua cho mẹ bình xì dầu."



Sơ Tranh quay đầu nhìn bà ấy, giẫm dép lê, lạch cạch lạch cạch đi qua, kéo ngăn tủ ra, lấy từ bên trong ra một bình xì dầu chưa mở.



Liễu Hàm San: "..."



Liễu Hàm San hít sâu một hơi: "Đi mua dấm."



Sơ Tranh tiếp tục cầm bình dấm ra: "Đây không phải còn chưa dùng hết sao, mẹ xem dấm như nước mà dùng à?"



Phu nhân Liễu Hàm San xém chút tát một cái qua.



Cận Hưu mau chóng đi lên đẩy Sơ Tranh ra ngoài: "Đi xuống lầu mua chút hoa quả ướp lạnh lên đi, vừa rồi anh quên mất."



"Sao anh không quên cả anh luôn đi."



Sơ Tranh không muốn đi lắm, xuống lầu thật là phiền, vất vả lắm mới có thể làm cá muối, còn bắt ta mua hoa quả!



Ăn hoa quả cái gì!



Liễu Hàm San: "..."



Đột nhiên thăng bằng.



Cận Hưu dỗ Sơ Tranh đi ra ngoài, hắn biết Liễu Hàm San có chuyện muốn nói với hắn, không muốn để cho Sơ Tranh nghe thấy.



Liễu Hàm San vừa xắn tay áo, vừa nói: "Cận tổng..."



"Cô gọi cháu là Cận Hưu là được rồi." Cận Hưu vội vàng nói: "Cô, để cháu làm."



"Không sao." Liễu Hàm San vừa lấy đồ ăn ra, vừa nói: "Vừa rồi cô cũng đã nói chuyện với Tranh Tranh, dường như con bé rất thích cháu."



Cận Hưu: "..."



Cận Hưu không dám nói phải, cũng không dám nói không phải.



"Cháu từ vị trí cao như vậy ngã xuống, trong thời gian ngắn, mà đã có thể tỉnh lại, cô vẫn rất xem trọng cháu."



Có bao nhiêu người sau khi thất bại, từ đó không gượng dậy nổi.



Cận Hưu: "Cảm ơn cô, cháu sẽ mau chóng kiếm tiền."



Liễu Hàm San liếc hắn một cái: "Cô chỉ có một đứa con gái là Tranh Tranh, nói thật, nó thật sự muốn ở bên cháu, cô cũng không có cách nào."
Cận Hưu trực tiếp ôm cô ra ngoài, đóng cửa phòng.



Ngày hôm nay vừa vặn hắn có thời gian, ngày mai sẽ không có thời gian ở cùng cô.



Phía dưới chung cư xanh hoá không tệ, được cho là một công viên nhỏ, thảm thực vật xanh um tươi tốt, mát mẻ lại dễ chịu.



Người ở chung cư không tính là nhiều, cho nên nơi này cũng không có người nào.



Cận Hưu đốc thúc Sơ Tranh đi một vòng, Sơ Tranh đi hết liền ngồi xuống ghế.



Nếu mi không phải thẻ người tốt, thì đã sớm bị ta đánh chết rồi!



"Bảo bảo." Cận Hưu ngồi xuống bên cạnh cô: "Khi đó tại sao em lại muốn dẫn anh về nhà?"



Con ngươi Sơ Tranh híp híp: "Em không dẫn anh về nhà anh còn muốn về nhà với ai?"



"Anh hỏi là vì sao em lại muốn dẫn anh về, lúc ấy đối với em, anh chỉ là một người xa lạ mà?"



Cận Hưu biết Liễu Hàm San, cũng biết Ôn Hoằng Nghị.



Nhưng bọn họ vẻn vẹn chỉ từng gặp nhau trên một chút trường hợp, trong cuộc họp từng nghe thấy tên, nhưng tuyệt đối không phải thâm giao.



Mình và cô, càng là người xa lạ chưa từng gặp nhau.



Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Không phải."



"Hả?" Cận Hưu nghi hoặc: "Không phải cái gì?"



"Không phải người xa lạ."



Chúng ta không phải người xa lạ.



"Trước kia em quen biết anh... Bảo bảo..."



Cận Hưu đứng dậy đuổi theo Sơ Tranh.



"Trước kia em quen biết anh à?"



"Không biết."



"Vậy vì sao chúng ta không phải người xa lạ?"



Cô gái nghiêng đầu lại uy hiếp: "Em nói không phải chính là không phải, anh đừng nói nhảm nữa!" Ta mẹ nó giải thích cho mi mi cũng nghe không hiểu, lãng phí thời gian của ta.



Cận Hưu: "..."



Chờ vào thang máy, Cận Hưu vừa quét thẻ thang máy vừa nói: "Bảo bảo, có phải trước kia em thầm mến anh không."



"Anh nghĩ quá nhiều rồi."