Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1486 : Tổng tài phá sản (32)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh xém chút bị Liễu Hàm San đánh chết, cô chạy nhanh như chớp, tâm tình phức tạp sửa sang lại quần áo.



Chủ ý này của cô có chỗ nào không tốt?



Thật là!



Sơ Tranh mệt cả tâm trở lại chung cư, dì bảo mẫu đang thu dọn phòng khách.



Từ sau khi Cận Hưu bị phát hiện, Sơ Tranh đã bảo dì bảo mẫu về làm việc.



"Sơ Sơ, cháu về rồi?"



"Vâng."



"Tiên sinh cũng về rồi, vừa rồi dì thấy hình như cậu ấy không khỏe, đi lên lầu rồi." Dì nói với Sơ Tranh: "Cháu có lên xem một chút không."



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh đi lên lầu xem Cận Hưu.



Người đàn ông chôn mình trong chăn, đôi chân dài lộ ra bên ngoài.



"Cận Hưu, ngã bệnh?" Sơ Tranh đẩy hắn một cái.



Người đàn ông ậm ờ lên tiếng, Sơ Tranh ngồi xuống, giơ tay sờ trán hắn.



Trên trán Cận Hưu có chút mồ hôi, ẩm ướt, nhiệt độ nóng hổi.



Cận Hưu đại khái là ý thức được Sơ Tranh trở về, đột nhiên cọ đến chỗ cô, tìm vị trí dễ chịu nằm.



"Bạn nhỏ..."



Hắn thì thầm một tiếng, sau đó không có động tĩnh gì nữa.



"Đi bệnh viện không?"



"Cận Hưu?"



Sơ Tranh gọi vài tiếng Cận Hưu cũng không để ý tới cô, Sơ Tranh kéo người ra, đi xuống lầu tìm thuốc cảm.



Cận Hưu sốt đến mơ mơ màng màng uống thuốc, đến tối mới đỡ sốt một chút, nhưng người vẫn còn hơi mệt mỏi.



"Bạn nhỏ."



Cận Hưu tỉnh lại tìm Sơ Tranh.



"Thế nào rồi?" Sơ Tranh đi từ bên cạnh tới, sờ trán hắn: "Vẫn còn không thoải mái?"



"Anh đói..." Cận Hưu mở nửa mắt, giọng nói trầm thấp khàn khàn.



"Dì bảo mẫu đi rồi."
Lúc trước gã nhìn Cận Hưu bị đuổi ra khỏi cao ốc Vạn Nguyên, trong lòng khoái ý vô hạn.



Bây giờ mình...



Doãn Tu Dương còn tốt hơn Cận Hưu không ít, chí ít trên người gã không mắc nợ, chỉ là trong nháy mắt trở nên nghèo mà thôi.



-



Doãn Tu Dương rơi đài, Ôn Hoằng Nghị bên kia cũng bị liên lụy, công ty vốn vì Liễu Hàm San mà nhận xung kích, lúc này càng chịu thiệt hại không nhỏ.



Ngày nào Ôn Hoằng Nghị cũng sống trong căng thẳng, An Tuệ lại không ý thức được, ngày nào cũng vung tay quá trán tiêu tiền như cũ.



An Tuệ vẫn có liên hệ với Doãn Tu Dương, cũng không biết Doãn Tu Dương nói gì với An Tuệ, mà An Tuệ lại không ghét bỏ gã không có tiền, cả ngày chạy đến chỗ gã.



Bùi Tri Mặc làm sao chịu được vị hôn thê của mình cùng ra cùng vào với người đàn ông khác như thế, thậm chí có đôi khi còn trực tiếp qua đêm ở đó.



Bùi Tri Mặc tìm An Tuệ cãi cọ hai lần.



An Tuệ rất không kiên nhẫn, bảo cậu ta bớt can thiệp vào chuyện của mình, thật sự cho rằng mình đính hôn với cậu ta là thích cậu ta chắc?



Bùi Tri Mặc dưới cơn nóng giận, giải trừ hôn ước với An Tuệ.



An Tuệ còn ước gì kìa, sau khi giải trừ hôn ước, trực tiếp dọn đến ở cùng Doãn Tu Dương.



-



Sau khi Doãn Tu Dương xuống đài thì Sơ Tranh cũng không chú ý đến nữa, mãi đến hơn một năm sau, mới nghe thấy tin tức của Doãn Tu Dương.



Doãn Tu Dương cảm thấy Cận Hưu có thể đông sơn tái khởi, thì gã nhất định cũng có thể.



Có An Tuệ giúp đỡ, Doãn Tu Dương rất nhanh liền đạt thành nhận thức chung với Ôn Hoằng Nghị.



Ngay từ đầu Doãn Tu Dương ở Ôn gia làm được rất không tệ, Ôn gia cũng quả thật có khởi sắc.



Nhưng làm Ôn Hoằng Nghị và An Tuệ không nghĩ tới chính là, Doãn Tu Dương sẽ ôm tiền chạy.



Khoản tiền kia chính là cả mạng sống của công ty Ôn Hoằng Nghị, bây giờ mất hết, Ôn Hoằng Nghị tức giận đến xém chút ngã xuống không dậy nổi.



Mà lúc ấy An Tuệ đã mang thai con của Doãn Tu Dương, bây giờ Doãn Tu Dương chạy, cô ta nâng cao cái bụng lớn, ngơ ngẩn hết cả người.



Lúc Doãn Tu Dương mới xảy ra chuyện, cô ta quả thật không muốn gặp gã.



Nhưng cuối cùng cũng không biết tại sao cô ta lại bị Doãn Tu Dương mê hoặc đến xoay quanh, còn giúp gã như vậy, càng không biết tại sao Doãn Tu Dương lại đối xử với cô ta như thế.



Tận đến ba ngày sau khi Doãn Tu Dương ôm tiền chạy, cô ta nhận được một bức thư.



Người gửi thư: Doãn Tu Dương.



Trong thư viết nhiều năm về trước, Doãn Tu Dương đã từng thầm mến cô ta. Còn nói chuyện đưa chìa khoá căn phòng kia cho cô ta, cũng là gã nhờ Cận Hưu đi đưa, chỉ là cô ta lại tưởng lầm là Cận Hưu.



Xem xong thư, An Tuệ mơ hồ nhớ tới, lúc trước bên người Cận Hưu... Luôn có một tên béo theo chân.



Có thế nào An Tuệ cũng không nghĩ tới, chân tướng lại là như vậy.