Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1493 : Danh sách tử vong (6)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Editor: Yuuri Yuuri_Yy



Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh tới gần Vân Thu Thủy.



"Cô đừng tới đây!"



Vân Thu Thủy quát lên một tiếng.



"Trả đồ lại cho tôi." Đồ của nguyên chủ, dù sao cũng phải lấy về.



Cho dù không cần, cũng phải hủy đi mới được.



Sao có thể để con chó điên này lấy.



"Tôi không biết cô có đồ gì." Vân Thu Thủy mạnh miệng: "Cô đừng tới đây."



Cô ta lùi về bên cạnh nam sinh phía sau.



"Đồ gì vậy?" Nam sinh hỏi.



"Vòng Quay Vận Mệnh." Sơ Tranh nói: "Thẻ bài đạo cụ có thể trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo."



Con ngươi Vân Thu Thủy rút lại.



Cô... Cứ như vậy mà nói ra.



Ánh mắt nam sinh và nữ sinh trong nháy mắt rơi vào trên người Vân Thu Thủy.



Trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo...



Đây chính là nhiều thêm một cái mạng.



Sao có thể không khiến người ta đỏ mắt.



Đối diện với ánh mắt này của hai người, Vân Thu Thủy lập tức hiểu được Sơ Tranh làm vậy là có ý gì.



Đáy lòng mắng Sơ Tranh hèn hạ.



"Tôi không có, các cậu đừng nghe cô ta nói bậy. Nếu tôi có loại lá bài này thì đã dùng từ sớm, tại sao còn phải ở đây."



"Đây chính là lá bài bảo mệnh, cô sẽ lãng phí?" Nữ sinh hoài nghi.



"Tôi thật sự không có, là cô ta cố ý nói như vậy, cô ta đang khích bác ly gián." Vân Thu Thủy nói: "Chuyện lúc trước, chúng ta làm vậy với cô ta, cô ta căn bản không có ý tốt, các cậu mau tỉnh lại đi!"



Nam sinh và nữ sinh liếc nhau.



Thẻ bài đạo cụ chỉ là một mình Sơ Tranh nói.



Chưa ai thấy qua.



Thật hay giả cũng không biết.



Nếu thật sự là cô cố ý thì sao?



Cho nên hai người cũng không làm gì khác.



Vân Thu Thủy thấy thế, hơi thở phào.



Nếu như bọn họ liên thủ, thì cô ta thật sự sẽ lãng phí dùng tấm thẻ bài kia.



Vật bảo mệnh như thế, cô ta thật sự không muốn lãng phí mất.



Nhưng mà Vân Thu Thủy nghĩ sai về Sơ Tranh rồi.



Cô ta lo giải thích với hai người kia, nên không chú ý tới Sơ Tranh.



Lúc này nhìn sang bên kia, làm gì còn thấy bóng dáng Sơ Tranh nữa.
Là người.



Nếu như không phải hắn ta không có hô hấp, thì Sơ Tranh cũng hoài nghi đó là người sống.



Trong phòng tối vẽ đầy tranh vẽ.



Những nhóm người đến thắp hương, cúng bái chính là vị hòa thượng này.



Mà căn cứ vào bức hoạ đằng sau biểu hiện, người này có năng lực rất lớn, là bởi vì hắn ta bán linh hồn của mình để đạt thành giao dịch với tà thần.



Tà thần sai khiến hắn ta giết người.



Vì không muốn để người khác phát hiện, gây chú ý, cho nên tà thần truyền cho hắn ta pháp thuật có thể biến con rối thành người.



Con rối thay thế cuộc sống của những người kia.



Những con rối kia, cùng với những con rối mà bọn họ nhìn thấy không giống nhau, bọn chúng giống hệt người bình thường, dùng mắt thường căn bản không có cách nào phân biệt.



Hắn ta giết người càng ngày càng nhiều.



Cuối cùng...



Cả tòa chùa miếu, chỉ còn lại một mình hắn ta là người sống.



"Đây cũng quá đáng sợ rồi?"



Lữ Nguyên ôm cánh tay, xoa xoa cánh tay đã nổi da gà.



Sơ Tranh không có cảm giác gì, đi vòng quanh bàn thờ một vòng, trực tiếp nhảy lên.



"Cô đừng..."



Lữ Nguyên còn chưa nói hết lời.



Đã thấy Sơ Tranh một cước đạp người ở phía trên xuống.



"... Động lung tung."



Lữ Nguyên dùng tay khép cằm của mình lại, bổ sung xong ba hai chữ phía sau.



Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm người trên mặt đất, sợ xác chết đột nhiên vùng dậy.



Lẳng lặng nhìn chằm chằm một phút đồng hồ.



Thấy hòa thượng cũng không có ý định xác chết vùng dậy.



Lúc này Lữ Nguyên mới dời lực chú ý lên trên bàn thờ, Sơ Tranh đang đi tới đi lui ở phía trên.



Đây là bàn thờ đặc ruột.



Không có chỗ để đồ.



Vậy...



Chìa khoá đang ở đâu?



Ánh mắt Sơ Tranh dừng lại trên thân hoà thượng đang nằm dưới đất kia.



Hòa thượng chổng mông lên ngã xuống đất, nhưng vào lúc này, ngón tay nó bỗng nhiên động đậy.



"Động... Động!!"



Lữ Nguyên hoảng sợ chỉ vào hòa thượng.



Ngón tay nó chậm chạp động đậy, sau đó tới cánh tay, chân...



Loại cảm giác này giống như một người bị đông cứng đang tan ra.



Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhảy xuống dưới, đi qua là một búa.