Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1498 : Danh Sách Tử Vong (11)

Ngày đăng: 01:41 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lớp 2 năm 3.



"Là chỗ này sao?"



Có người cầm đèn pin soi soi tên lớp, trên bảng tên lớp phủ đầy bụi, sáng loáng viết mấy chữ lớp 2 năm 3.



"Sao cửa lại khóa rồi?"



"Tôi xem một chút."



Cửa của lớp 2 năm 3 bị người dùng xích sắt khóa lại.



Đẩy cũng không nhúc nhích tí nào.



"Tôi tìm công cụ..." Tiểu mập mạp lật tìm trong ba lô.



Ầm!



Tiểu mập mạp cầm công cụ mở khóa, mờ mịt nhìn về phía Sơ Tranh đang thu chân lại.



Thiếu nữ bình tĩnh đút tay về lại trong túi, một tay khác xách theo dao phay.



Điệu bộ này, có thêm sợi dây chuyền vàng, đeo cái kính râm, châm thêm điếu xì gà, thì đúng chuẩn một tên xã hội đen ra đường!



Sơ Tranh hơi hất cằm lên: "Mở rồi."



"..."



Tiểu mập mạp nuốt một ngụm nước bọt.



Được chứng kiến tư thế oai hùng của em gái này khi mở cửa sổ, lúc này bọn họ tương đối trấn định.



Nhậm Xảo và Hà Minh Húc rõ ràng không quá thích ứng, dồn dập cách người có giá trị bạo lực đột phá là Sơ Tranh ra xa một chút.



Cô gái này nhìn có vẻ tuổi không lớn lắm, nhưng cảm giác đem đến cho bọn họ lại không dễ chọc vào.



Mọi người theo thứ tự tiến vào phòng học.



"Trống rỗng!"



Trong phòng học không có gì cả, ngay cả bàn cũng không có.



Trước sau hai chiếc bảng đen, phía trên cũng không viết gì.



Cửa sổ cũng bị chặn đến sít sao.



"Chỗ này có gì?" Đầu trọc đi một vòng: "Không phải là manh mối không có hiệu lực đấy chứ?"



"Cậu đừng nói mò!" Tiểu mập mạp run rẩy: "Tôi nhát gan, không muốn tặng đầu người."



Nhậm Xảo nghe không hiểu lời này, nhỏ giọng hỏi: "Có ý gì?"



Tiểu mập mạp phổ cập khoa học cho người mới một chút.



Trong phó bản cũng sẽ xuất hiện manh mối không có hiệu lực, hơn nữa còn không ít.



Loại manh mối này vận khí tốt thì chỉ là uổng phí công sức.
"Mẹ, vận khí gì đây." Người chơi Ất hùng hùng hổ hổ.



Ánh mắt gã rơi vào trên người Nhậm Xảo, con ngươi nguy hiểm híp lại, đột nhiên giơ tay kéo cô ta qua.



Hà Minh Húc ngăn cản theo bản năng, bị người chơi Ất đánh một quyền vào bụng.



"Đừng mà, cứu mạng, anh Minh Húc cứu em!!"



Nhậm Xảo bị dọa đến kêu lên đầy sợ hãi.



Hà Minh Húc ôm bụng, không thể động đậy.



Tiểu mập mạp có chút không đành lòng, bị đầu trọc giữ chặt, lắc đầu.



Chỉ bằng cái thể trạng nhỏ bé này của bọn họ, nhìn là biết không phải đối thủ của ba người này.



Xông lên chính là muốn chết.



"Đừng đụng vào tôi! Thả tôi ra!! Các người muốn làm gì... A..."



Nhậm Xảo kêu lên rất lớn.



Ánh mắt cô ta liếc qua đột nhiên nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở trong góc nhỏ, những người này dường như cũng không nhìn thấy cô.



Dưới khát vọng sống, Nhậm Xảo chỉ vào Sơ Tranh: "Cô ta đẹp hơn, các người bắt cô ta đi!!!"



Lời này của Nhậm Xảo làm cho ba người chơi chú ý.



Bọn họ nhìn sang phương hướng Nhậm Xảo chỉ, nhưng bên kia làm gì có người nào.



"Mẹ!"



Người chơi Bính tát lên mặt Nhậm Xảo một cái.



"Con đàn bà thối này kêu loạn gì hả."



"Có người, ở đó có người, là nữ, nhìn rất đẹp, đẹp hơn tôi nhiều!" Nhậm Xảo bị đánh, càng kêu dữ dội hơn.



Sắc mặt của tiểu mập mạp và đầu trọc trở nên hơi khó coi.



Vừa rồi bọn họ không chú ý tới Sơ Tranh.



Nhưng lúc này, cô không bị phát hiện, lấy thân thủ của cô, nói không chừng còn có cơ hội đánh lén.



Bây giờ Nhậm Xảo lại trực tiếp chỉ ra cô...



Ba người chơi nghe thấy Nhậm Xảo kêu la chắc chắn như vậy, đáy lòng ngờ vực, lần nữa nhìn sang bên kia.



Trong góc nhỏ tối đen của phòng học, ánh sáng đèn pin quét tới, chỉ có mặt đất phủ đầy bụi, làm gì có...



Người chơi Giáp nhìn thấy trên mặt đất phủ kín bụi bặm bên kia, rõ ràng có một chuỗi dấu chân.



Chỉ có dấu chân đi qua...



Chứng minh nơi đó thật sự có người.



Phía sau lưng người chơi Giáp trong nháy mắt dâng lên một cỗ ý lạnh.



Vị diện này là zombie...