Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1516 : Danh sách tử vong (29)

Ngày đăng: 01:42 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lữ Nguyên: "..." Không, không nhúc nhích mà.



Sơ Tranh: "..."



Không khí không khỏi yên tĩnh lại.



Ánh mắt ngờ vực của Lữ Nguyên quét tới, nội tâm Sơ Tranh táo bạo, đám các ngươi sao mà lắm chuyện thế hả!



Sơ Tranh lập tức đứng lên, ríu rít quái bên kia đồng thời lui về phía sau một bước, động tác thống nhất, tựa như từng được huấn luyện qua.



Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, làm bộ muốn đi qua, ríu rít quái đằng sau lập tức quay đầu chạy.



"Anh anh anh!!!"



Còn vừa chạy vừa phẫn nộ "anh" để kháng nghị.



Sơ Tranh bưng thần sắc lạnh lùng, nhìn về phía Lữ Nguyên bị dọa đến run rẩy: "Tin chưa."



Hô hấp của Lữ Nguyên dồn dập, cả người đều đang phát run, thật lâu sau mới nhẹ gật đầu.



"Cho nên..." Sơ Tranh hơi dừng lại: "Anh còn không chạy?"



"A a a a..."



Sắc mặt Lữ Nguyên trắng bệch bò từ dưới đất dậy, lấy tốc độ bắn vọt trăm mét chạy mất.



Sơ Tranh: "..."



Tây Mộ: "..."



Ba mươi giây sau, Lữ Nguyên lại xông trở lại, chỉ vào đằng sau, nói chuyện cũng run rẩy: "Quái... Quái vật!!"



Hiển nhiên ở trong lòng Lữ Nguyên, những quái vật kia lúc này càng đáng sợ hơn.



Lữ Nguyên xoắn ngón tay, vội vã cuống cuồng hỏi: "Đại... Đại lão... cô để cuối cùng rồi hãy giết tôi được không."



Chí ít bây giờ đi cùng đại lão, sẽ không bị quái vật xử lý.



Sơ Tranh có chút mới lạ: "Anh không sợ?"



Ta là người chơi Tử Thần đấy!!



"Quái vật càng đáng sợ hơn." Lữ Nguyên run lẩy bẩy, hiển nhiên có bóng ma tâm lý cực lớn đối với ríu rít quái.



Sơ Tranh: "..."



Ta còn không đáng sợ bằng quái vật?



Là ta không quá hung dữ sao?



Lữ Nguyên nói gì cũng không chịu rời đi, nhất định phải đi theo Sơ Tranh, biểu thị cuối cùng sẽ tặng đầu người.



Có thể sống thêm một giây thì một giây đi.
Nhưng rất nhanh, trong đám người thỉnh thoảng có người gào thét lên với Vân Thu Thủy, mỗi lần Vân Thu Thủy đứng ở bên cạnh hoặc là đằng sau, thì bọn họ sẽ bị đẩy một chút.



Vân Thu Thủy rất nhanh bị đám người này cô lập ra.



Vân Thu Thủy đần hết cả người, cô ta căn bản không đẩy những người này.



Vân Thu Thủy bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh.



Là cô...



Chắc chắn là cô làm ra!



Sơ Tranh bình tĩnh đối đầu với tầm mắt của cô ta.



Nhìn cái gì!



Chính là ta làm ra đấy, ngươi có thể cắn ta chắc.



"Anh!"



Ríu rít quái trông thấy Vân Thu Thủy lạc đàn, lập tức bổ nhào qua phía cô ta, Vân Thu Thủy bị ép thu tầm mắt lại, chuyên tâm đối phó với những quái vật này.



Tây Mộ như có điều suy nghĩ nhìn Sơ Tranh.



Vừa rồi không thấy cô sử dụng đạo cụ...



"A —— "



Có người bị ríu rít quái kéo đi, rất nhanh liền bị mảng lớn ríu rít quái bao phủ, âm thanh im bặt lại, chỉ còn lại tiếng nhấm nuốt.



Đáy lòng của mọi người một mảnh lạnh lẽo.



Còn tiếp tục như thế, bọn họ đều sẽ chết ở chỗ này.



"Vì sao bọn nó không công kích mấy người!!"



Có người gào thét về phía Sơ Tranh.



Rõ ràng bọn họ đứng ngay trước mặt, nhưng những ríu rít quái này lại lách qua bọn họ.



Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, rất nhàn nhã trả lời người chơi kia: "Tôi là người chơi Tử Thần."



Đám người: "..."



Người chơi vừa muốn tới gần Sơ Tranh, cấp tốc rút lui, kinh dị lại khiếp sợ nhìn cô.



Người chơi Tử Thần không phải chỉ có một sao?



Vì sao hai người chơi bên cạnh cô cũng có thể không bị công kích?



Chờ chút!



Thiếu niên đứng bên cạnh kia, sao lại giống Tây Mộ thế kia?



Người chơi Tử Thần và tên biến thái Tây Mộ này... Đây là cái tổ hợp biến thái gì, có còn để cho người chơi bình thường sống nữa không.