Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1530 : Danh Sách Tử Vong (43)

Ngày đăng: 01:42 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Hôm sau Sơ Tranh liền cho Kỷ Hữu Đường sung quân vào trong trò chơi.



Nhân viên quản lý không dám nói lời nào, bọn họ không biết gì cả.



Mấy ngày nay Kỷ Hữu Đường không đến quấy rối Tây Mộ, Tây Mộ còn cảm thấy kỳ quái.



Nhưng anh ta không đến càng tốt hơn.



"Nếu chúng ta không ra được thì làm sao bây giờ?"



Khi Tây Mộ ăn cơm trưa, đột nhiên hỏi một câu như vậy.



Sơ Tranh cắt bò bít tết, lơ đãng nói: "Vậy thì không ra nữa."



Tây Mộ: "..."



Em nói nhẹ nhàng vậy à, sao trước đó lại phí hết tâm tư muốn đi ra ngoài thế?



Sơ Tranh không phải phí hết tâm tư muốn đi ra ngoài, cô chỉ muốn xem xem cái trò chơi nát này là thứ gì mà thôi.



"Không phải nơi này rất tốt sao."



Sơ Tranh đặt dĩa xuống, tùy ý lau miệng, thân thể dựa ra phía sau một chút, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía thiếu niên đối diện.



"Hay là anh không muốn sống chung một chỗ với em?"



"Anh rất tò mò, tại sao em lại muốn lựa chọn anh?" Tây Mộ xoay vòng cái nĩa trong tay, vẻ táo bạo giữa hai đầu lông mày được thu liễm sạch sẽ.



"Anh... đẹp."



"Hả?"



Cũng chỉ vì hắn đẹp sao?



Vậy nếu dung mạo hắn không đẹp thì sao?



Có phải là em sẽ không lựa chọn anh nữa không?



Ánh mắt Tây Mộ ám trầm sâu xa: "Em nhìn người đều nhìn vẻ bề ngoài?"



"Em cũng không nhìn thấy bên trong mà." Em không thể xé anh ta được đúng không? Chuyện hung tàn như vậy, Vương bát đản còn không gào rống cấp độ 9 với ta à?



Tây Mộ: "..."



Luôn cảm thấy bên trong mà hắn nghĩ tới và bên trong mà cô nói, không phải cùng một cái.



"Nếu như anh không đẹp thì sao?" Tây Mộ xoắn xuýt vấn đề này không buông.



Sơ Tranh không quá kiên nhẫn: "Anh lắm vấn đề thế? Có thấy phiền không, ăn cơm của anh đi."



Tây Mộ cố chấp nhìn cô: "Em trả lời vấn đề này của anh đi."
Nữ sinh tóc ngắn vẻ mặt xoắn xuýt xoay người, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đứng phía sau, cô ta bị dọa đến mức lui về phía sau, cả người đều dán trên cửa.



"Ngài... Tại sao ngài lại ở đây?" Đột nhiên xuất hiện đằng sau cô ta, hù chết người.



Nữ sinh tóc ngắn nhìn về phía đồng nghiệp của mình bên kia, đồng nghiệp mới vừa rồi còn ngó dáo dác, lúc này chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.



Hai tay Sơ Tranh đút túi, ánh mắt vượt qua cô ta, rơi trên cánh cửa kia: "Gõ cửa."



Nữ sinh tóc ngắn: "..."



Nụ cười của nữ sinh tóc ngắn có chút cứng ngắc, cô ta chuyển sang bên cạnh: "Ngài... Tự đến?"



Sơ Tranh hờ hững nhìn cô ta.



Tứ chi của nữ sinh tóc ngắn trong nháy mắt giống như rót chì, không nhấc nổi.



Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, gian nan xoay người, gõ cửa.



Một hồi lâu sau đứa trẻ mới mở cửa, thấy vẫn là cô ta, trong con ngươi âm u lóe ra bất mãn.



Nữ sinh tóc ngắn thần sắc e ngại, kinh sợ nghiêng người, để lộ Sơ Tranh phía sau ra.



Không phải cô ta muốn gõ cửa, đừng nhìn cô ta.



Đứa trẻ nhìn thấy Sơ Tranh, ánh mắt hơi dừng lại: "Cô về trước đi."



"Vâng vâng." Nữ sinh tóc ngắn như trút được gánh nặng, chạy nhanh như làn khói.



"Vào đi."



Đứa trẻ nhỏ ra hiệu Sơ Tranh đi vào.



Sơ Tranh cũng không sợ, hờ hững đi vào gian phòng, cửa phòng tự động khép lại.



Sắc điệu của gian phòng cực kỳ đơn điệu, phong cách đơn giản, hoàn toàn không giống chỗ ở của một đứa bé.



Sơ Tranh cũng không nghĩ tới, người có lời nói có trọng lượng nhất trong phòng nhỏ, lại là đứa trẻ trâu dẫn đường cho cô này.



Đứa trẻ ngồi xuống ghế sofa, nhếch lên chân, lấy một tư thế không phù hợp với tuổi tác của đứa bé nhìn cô: "Cô muốn hỏi gì."



Dường như cậu ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn đối với chuyện Sơ Tranh đến.



Sơ Tranh cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện cậu ta: "Các người bắt chúng tôi đến đây làm gì?"



Đứa trẻ: "Quan sát."



Sơ Tranh: "Quan sát cái gì?"



Đứa trẻ: "Con người."



Con ngươi Sơ Tranh hơi híp lại: "Cậu không phải là người?"



Đứa trẻ: "Không phải."