Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1543 : Tiên Môn Nội Ứng (12)

Ngày đăng: 01:42 30/04/20


Translator: JyKim0: JyKim0



Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Muội theo huynh về trước đi."



Lâm Sơ Phóng không yên tâm để Sơ Tranh lại đây.



"Ta trở về ngủ dưới đất?"



"..."



Thiên Tịnh Phong nhiều viện như thế, tuỳ tiện tìm chỗ nào cũng được mà.



"Tiểu sư muội, chắc hẳn tiên tôn cũng rất lo lắng cho muội, chúng ta về trước đi..."



"Hắn lo lắng không giết chết ta thì có." Sơ Tranh lơ đãng.



Ấn đường Lâm Sơ Phóng nảy lên, rốt cuộc tiểu sư muội đã làm gì, có chút hoảng.



Lâm Sơ Phóng đến khuyên Sơ Tranh trở về, Sơ Tranh không chịu về, cô sống dưới này rất tốt.



Lâm Sơ Phóng thật sự không khuyên nổi, chỉ có thể chạy đến thăm cô lúc rảnh, mang cho cô thứ này thứ kia.



"Ài, vị sư huynh này của ngươi, có phải thích ngươi không?"



Con Yêu Linh đã vài ngày không gặp đột nhiên ngoi đầu lên, học dáng vẻ của Sơ Tranh, ghé vào lan can, nhìn Lâm Sơ Phóng rời đi.



Sơ Tranh dùng dư quang quét nó một cái: "Làm sao ngươi nhìn ra được?"



Sừng của con chó điên này dài hơn trước thì phải?



"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!" Yêu Linh vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.



Giọng nói kia dù không nhìn thấy nét mặt của nó, cũng có thể tưởng tượng ra, trong ngạo kiều mang theo chút đắc ý.



"Trong đầu ngươi ngoại trừ chuyện này ra, thì còn có chuyện khác không?" Sơ Tranh tát một cái làm Yêu Linh rơi xuống: "Bẩn thỉu."



Yêu Linh rơi xuống một đoạn, chậm rãi bay lên.



"Nhân loại các ngươi, nam nhân không phải đều như thế sao."



Sơ Tranh không thèm để ý đến nó, quay về phòng.



Yêu Linh không theo vào, nó lắc cái đuôi nhỏ, bám theo Lâm Sơ Phóng.



-



Hôm sau.



Lâm Sơ Phóng lại tới.



"Sư muội, chúng ta muốn đi Tây Bắc, muội có đi không? Sư huynh dẫn muội đi giải sầu."



"Diệp Lạc đi không?"



"Diệp sư muội?" Lâm Sơ Phóng suy nghĩ: "Không biết, huynh không hỏi, chắc là có đi. Lần này Nhị trưởng lão dẫn đoàn, đệ tử thân truyền chắc cũng đi."
Làm gì?



Tìm Diệp Lạc nha.



Bí cảnh khá lớn, không có kiến trúc, toàn là hồ nước gì đó, trên mặt đất mọc nhiều dược thảo.



Có cái Sơ Tranh biết, có cái không biết, cô cũng lười hái.



"Nhiều bảo bối như vậy, ngươi không lấy sao?" Yêu Linh từ sau một đoá hoa ló đầu ra, con ngươi đen ngòm nhìn chằm chằm Sơ Tranh.



Sơ Tranh bị doạ đến suýt mắc bệnh tim, táo bạo dẫm một cước.



Yêu Linh nhanh như chớp vọt sang bên cạnh, che chở sừng của mình: "Ngươi làm gì vậy? Đạp phải sừng của ta thì sao, vất vả lắm nó mới lớn thêm được một chút."



Sơ Tranh: "..."



Ha ha.



Trước đó không phải ảo giác của cô, sừng của nó đúng là lớn hơn một chút.



Sơ Tranh quan sát Yêu Linh một chút, không nhìn ra vấn đề gì khác, tức giận hỏi: "Ngươi vào bằng cách nào?"



Cửa bí cảnh có bao nhiêu người canh như vậy.



Nó là một con Yêu Linh, làm sao lén vào được?



"Ta muốn vào thì vào thôi." Yêu Linh vung vẩy cái đuôi nhỏ: "Còn cần ai đồng ý à?"



Sơ Tranh như có điều suy nghĩ: "Bọn họ không phát hiện ra ngươi?"



"Đám ngu xuẩn kia?"



Giọng Yêu Linh đầy ghét bỏ.



Sơ Tranh: "..."



Cô nhớ không lầm, bên ngoài có không ít đại lão Tu Chân Giới.



Vì bí cảnh có hạn chế tuổi tác và thực lực, nên các đại lão đều ở ngoài, chỉ có số ít người phù hợp với điều kiện đi vào.



Con chó điên này lại còn dám ba hoa nói người bên ngoài ngu xuẩn?



Không sợ bị đánh chết à.



"Ngươi rất lợi hại?"



"Đó là đương nhiên..." Yêu Linh hồ nghi nhìn cô: "Ngươi thăm dò ta làm gì?"



"Tuỳ tiện hỏi thôi."



Đuôi Yêu Linh vui sướng vẫy vẫy: "Hì hì, có phải ngươi thích ta không."



"..."



Ta điên hay sao mà thích thứ đồ chơi đen sì này?



Ngươi có hiểu nhầm gì với bản thân à.