Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1560 : Tiên môn nội ứng (29)

Ngày đăng: 01:42 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nữ tử kia muốn giữ lại, Sơ Tranh hung thần ác sát liếc nhìn nàng ta một cái, nữ tử đột nhiên bị chấn kinh, cứng đờ tại chỗ.



Sơ Tranh kéo Đông Lẫm rời đi.



Đi ra khỏi thị trấn kia, Sơ Tranh như có điều suy nghĩ lên tiếng: "Nàng ta nhìn được không?"



"Cái gì?" Đông Lẫm nghe không hiểu.



"Người vừa rồi nhìn được không?"



Đông Lẫm đột nhiên kịp phản ứng: "Ta không nhìn nàng ta."



"Vậy chàng nhìn cái gì?"



"... Hình như có Yêu Linh ở gần đây." Đông Lẫm nói: "Cũng có thể là ta cảm giác sai rồi."



Khí tức kia gần giống như khí tức cảm nhận được trên người Sơ Tranh trước đó.



Đông Lẫm cúi đầu nhìn tiểu đồ đệ mặt lạnh nhà mình một chút: "Nàng là... Ăn dấm sao?"



"Tại sao ta phải ăn dấm." Trò cười, dấm có gì ngon mà ăn.



"Ừm... Vậy sao vi sư lại ngửi được mùi chua nhỉ?"



Sơ Tranh không vui: "Lỗ mũi của chàng có vấn đề."



Cô bước nhanh đi lên phía trước.



Đông Lẫm đuổi kịp cô, kéo cổ tay cô: "Chậm một chút."



Sơ Tranh thả chậm bước chân, mặc cho Đông Lẫm dắt tay cô.



Đông Lẫm nắm lấy bàn tay mềm mại của cô: "Trước đó rõ ràng nàng đã giúp nàng ta, sao vừa rồi nàng lại giống như không hề muốn nói chuyện với nàng ta vậy?"



Lúc trước hắn còn tưởng rằng cô quen biết nữ tử kia, nên mới ra tay tương trợ.



Nói đến đây đáy lòng Sơ Tranh lại tức giận.



Nhưng cô lại không thể nói.



Chỉ có thể tức giận phun ra ba chữ: "Ta vui lòng."



Ánh mắt Đông Lẫm lóe lên, thật sự không hiểu tiểu đồ đệ nhà mình nghĩ như thế nào.



Hắn đột nhiên kéo Sơ Tranh một chút, Sơ Tranh bị hắn ôm vào trong ngực, thân thể nhảy lên, cảm giác mất trọng lượng đánh tới, cũng chỉ có một lát, dưới chân Sơ Tranh liền dẫm lên đồ vật.



Đông Lẫm cúi đầu nhìn Sơ Tranh một chút: "Muốn đứng trước không?"



"Không muốn."




Đông Lẫm nhỏ máu lên khúc xương kia.



Sơ Tranh nhìn thấy khúc xương kia hấp thu máu của cô, Đông Lẫm cầm ngón tay Sơ Tranh, hơi cúi đầu, hơi nóng thở ra rơi trên mu bàn tay Sơ Tranh, đầu lưỡi đảo qua nơi bị cắn rách.



Sơ Tranh ngước mắt nhìn hắn, cánh môi nam nhân dính một chút đỏ bừng, lúc này đỏ tươi ướt át.



Mặt mày hắn hơi buông xuống, ngậm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng mút lấy.



Rõ ràng là thần sắc rất đứng đắn, nhưng không khỏi có chút...



Sơ Tranh bỗng nhiên rút tay về, Đông Lẫm sững sờ, có chút khẩn trương: "Có phải làm đau nàng rồi không?"



"Không có..."



Giọng nói của Sơ Tranh hơi thấp, cô quay đầu ra: "Đây là cái gì?"



"Tặng quà cho nàng." Đông Lẫm ngừng một chút, giọng nói cũng đè thấp hơn không ít: "Không phải nàng... Muốn tín vật đính ước sao?"



Sơ Tranh: "???"



Tín vật đính ước mà tặng cô khúc xương nát này?



Cho rằng cô là chó sao?



-



Đông Lẫm đương nhiên không có khả năng cứ như vậy mà tặng cho cô, lại dẫn cô đi đến một nơi khác.



Dãy núi vờn quanh, cách đó không xa có ngọn núi lửa.



Ngay dưới chân núi lửa, có một người toàn thân quấn áo choàng ở đó.



Người kia cũng không hề nhìn Sơ Tranh, chỉ là không xác định hỏi Đông Lẫm: "Ngươi muốn ta làm cho ngươi một loại vũ khí cho Yêu tộc dùng?"



"Ừ." Đông Lẫm đưa đồ vật cho y: "Vật liệu đều đã chuẩn bị xong, mau chóng làm xong."



Người kia nhận lấy đồ vật, nhìn qua: "Xương Tuyết Long? Ngươi tặng cho ai?"



Đông Lẫm không lên tiếng, chỉ nhìn Sơ Tranh một chút.



Người kia cổ quái đánh giá Sơ Tranh vài lần, dường như không rõ tại sao Đông Lẫm lại muốn tặng một thanh vũ khí Yêu tộc dùng cho một người.



Đông Lẫm không muốn nhiều lời: "Có thể làm không?"



Người kia cầm đồ vật đi vào trong phòng: "Một tháng sau tới lấy. Ngươi đừng chết ở chỗ ta."



Sơ Tranh cân nhắc lại lời kia, cảm thấy không thích hợp, Sơ Tranh nắm chặt cổ tay Đông Lẫm: "Chàng bị thương rồi?"



"Không có." Đông Lẫm trấn an vỗ vỗ mu bàn tay cô.



Sơ Tranh mắt không chớp nhìn hắn.