Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1564 : Tiên môn nội ứng (33)

Ngày đăng: 01:42 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Bọn họ vất vả lắm mới chen được vào nội môn, bởi vì khảo hạch thất bại, lại trở về ngoại môn, đây không phải là muốn mạng sao?



Cho nên đối mặt với trận khảo hạch này, đệ tử tông môn đều hết sức cẩn thận.



"Không cần quá lo lắng, nàng là đồ đệ của ta, sẽ không quá làm khó dễ nàng, chỉ là ra sân cho có thôi."



Những đệ tử đích truyền của tông môn này, đối mặt với khảo hạch thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.



Không có áp lực bị đào thải.



Chỉ là nếu bị thua, mặt mũi của các trưởng lão cũng khó coi, cho nên vẫn muốn tranh một hơi.



Đông Lẫm không có cái lo lắng này, dù sao chính hắn cũng là một sư phụ không chút tẫn trách.



Cho nên Đông Lẫm "an ủi" Sơ Tranh một phen, bảo cô đi lộ lộ mặt, tùy tiện đi ngang qua sân khấu là được rồi.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh thả thìa trong tay xuống, kéo tay Đông Lẫm, xích lại gần hắn: "Sư tôn muốn ta tham gia cũng được, ta..."



Lời phía sau cô nói rất nhỏ, trừ Đông Lẫm ra thì không ai có thể nghe thấy.



Sắc mặt Đông Lẫm theo những gì cô nói dần dần trở nên đặc sắc.



Ầm ——



Đông Lẫm đứng dậy đụng vào cái bàn, may mà tố chất thân thể rất tốt, điểm va chạm ấy cũng không ảnh hưởng đến động tác của hắn.



"Sơ Tranh!" Hắn cắn răng nghiến lợi kêu một tiếng: "Nàng là một cô nương, có biết cái gì gọi là thận trọng hay không?"



"Đối với chàng thì không cần."



Cả người chàng đều là của ta, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, tại sao phải thận trọng?



Đông Lẫm chỉ vào nghiệt đồ đại nghịch bất đạo: "Nàng..."



Nàng cái gì?



Đông Lẫm tức giận trừng mắt nhìn cô, không nói tiếp.



Thật lâu sau, nam nhân hít sâu: "Nếu nàng có thể lấy được hạng nhất, ta sẽ đồng ý với nàng."



Sơ Tranh không để lại dấu vết nhướn mày: "Sư tôn nói lời giữ lời?"



"Hừ."



Đông Lẫm phất tay áo rời đi, lưu lại cho Sơ Tranh một bóng lưng bối rối.



Đầu ngón tay Sơ Tranh nắm lấy thìa sứ chống đỡ lấy đáy chén chuyển hai vòng, trong con ngươi từ trước đến nay luôn bình tĩnh không lay động, giống như nhiễm lên mấy phần ý cười nhu hòa.



Sơ Tranh cảm thấy mình lấy được hạng nhất đếm ngược cũng tốt.



Dù sao sư tôn của cô cũng không nói là hạng nhất nào.



【 Tiểu tỷ tỷ, cô từ bỏ mặt mũi đại lão của mình sao? 】 Vương Giả đã học được cách bắt trọng điểm: 【 Cô lấy được hạng nhất đếm ngược, người khác nhìn cô thế nào? 】
Tu luyện?



Tu luyện cái gì, hết lần này tới lần khác lừa thẻ người tốt, sao có thể làm thật chứ, hơn nửa đêm đương nhiên là buồn ngủ.



Sơ Tranh nằm ở trên giường, cảm thấy hình như cô quên mất thứ gì đó.



Suy nghĩ một hồi, nhớ tới thứ đồ chơi Yêu Linh đưa cho cô.



"Được rồi... Dù sao cũng không quan trọng." Sơ Tranh nói thầm một tiếng, nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ.



Bên ngoài.



Một vật tối đen như mực, an tĩnh nằm trong bụi cỏ, không ai hỏi thăm.



-



Bởi vì phải tham gia khảo hạch tông môn, lệnh cấm đoán của Diệp Lạc tạm thời bãi bỏ.



Diệp Lạc được các sư huynh đệ đưa đến Thiên Tịnh Phong, muốn đi vào lại phát hiện Thiên Tịnh Phong không vào được.



Về địa bàn của mình, không vào được, còn là ngay trước mặt nhiều sư huynh đệ như vậy, không cần nghĩ của biết biểu cảm của Diệp Lạc lúc này.



"Hình như là Tiên tôn thiết đặt cấm chế..."



Có đệ tử nhỏ giọng nói.



"Các vị sư huynh, sư đệ, ta không sao, mọi người về trước đi, cám ơn mọi người." Trên mặt Diệp Lạc mang theo vài phần ủy khuất, nhưng lại quật cường không chịu để bọn họ giúp.



Diệp Lạc càng như vậy, những đệ tử này càng đau lòng.



"Diệp sư muội..."



Diệp Lạc miễn cưỡng cười cười: "Ta không sao, các vị sư huynh sư đệ trở về đi, đừng chậm trễ tu luyện, khảo hạch sắp bắt đầu rồi."



Diệp Lạc kiên trì, những đệ tử này cũng không tiện lưu lại.



"Diệp sư muội, chuyện này..."



Trước khi đi còn có đệ tử lo lắng Diệp Lạc không vào được.



Diệp Lạc: "Không sao, lát nữa ta liên hệ với sư tôn là được rồi."



Mọi người ngẫm lại nói thế nào ả cũng là đồ đệ của Đông Lẫm tiên tôn, Đông Lẫm tiên tôn chắc chắn sẽ không để ả ở bên ngoài.



Lúc này mọi người mới cùng nhau rời đi.



Diệp Lạc đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bọn họ, khi bọn họ quay đầu lại nhìn, nụ cười lập tức mang theo mấy phần cô đơn, phất phất tay với bọn họ.



"Diệp sư muội thật đáng thương."



"Diệp sư muội lại không phải cố ý, Dương Thú kia cũng thật là... Một chút khí khái nam tử hán cũng không có."



"Đúng đấy, ta thấy hình ảnh kia nói không chừng chính là cố ý quay lại, vu oan cho Diệp sư muội, bằng không thì sao lại trùng hợp như vậy, vừa vặn quay lại."



"Ta tin tưởng Diệp sư muội sẽ không làm loại chuyện đó."



"Đúng đúng đúng..."