Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1597 : Anti-fan vô địch (28)⊰⊹

Ngày đăng: 01:42 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



An Tịch vụng trộm nhìn về phía Sơ Tranh bên kia một chút, người sau dựa vào bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, đang mắt không chớp nhìn hắn.



An Tịch nhìn lén bị bắt tại trận, hắn bối rối dời mắt.



"Về sau sẽ không ai tìm anh gây phiền phức nữa." Giọng nói mát lạnh của cô gái truyền tới.



Quả nhiên là cô làm...



Đáy lòng An Tịch không có bao nhiêu kinh ngạc, tiếp nhận rất nhanh.



Chính bản thân An Tịch cũng cảm thấy khá kỳ quái.



"Nhậm Kỳ cũng sẽ không." Sơ Tranh lại bổ sung một câu, sau đó chậm rãi ra khỏi gian phòng.



An Tịch cứng đờ tại chỗ, cô biết Nhậm Kỳ...



Chuyện Nhậm Kỳ dây dưa với hắn, hắn chưa từng nói với ai cả.



Cô làm sao mà biết được?



An Tịch tâm loạn như ma, hắn nhấc chân đuổi theo ra ngoài, ánh mắt chạm tới thân ảnh Sơ Tranh, cánh môi khẽ nhếch, nhưng lại không nói ra được một chữ.



An Tịch lui trở về phòng.



[ Tịch: Chú Phí. ]



[ Tửu Tửu Linh: Chuyện trên mạng giờ chú mới nhìn thấy, chuyện gì xảy ra thế? Cần giúp một tay không?? ]



Thời gian chuyện này phát sinh cũng không dài, Phí Tu mới nhìn thấy cũng bình thường.



[ Tịch: Không có việc gì, đều đã giải quyết rồi. ]



[ Tửu Tửu Linh: Hồ Mai kia, có cần chú tìm người chỉnh một chút không? ]



Người đàn ông trung niên già nua luôn rêu rao mình là công dân tốt đẹp, lúc này lời nói ra, làm gì có nửa điểm dáng vẻ của công dân tốt đẹp.



[ Tịch: Không cần, đều đã giải quyết xong rồi. ]



An Tịch biết Phí Tu mặc dù không làm những chuyện kia nữa, nhưng mạng lưới giao thiệp vẫn có.



Nếu ông thật sự muốn tìm người xử lý ai đó, thì cũng chỉ là chuyện trong một câu nói.



Trước đó Phí Tu đã muốn giúp đỡ, nhưng An Tịch cự tuyệt.



Chuyện của hắn, không muốn để cho người khác nhúng tay vào.



Phí Tu biết tính tình hắn bướng bỉnh, cho nên lần nào cũng chỉ có thể uyển chuyển đề cập đến chuyện hắn nên dọn đi.
Trong xe chỉ có Hải ca và lái xe.



Sơ Tranh đi lên, Hải ca lập tức nhướn mày cười một tiếng: "Tiểu nha đầu, Nhậm Kỳ bên kia tôi đã thông báo rồi..."



Sơ Tranh bắt chéo chân ngồi ở đối diện, tư thế còn giống đại lão hơn Hải ca một chút: "Tôi bảo ông đi thông báo cho cô ta?"



Hải ca: "Tốt xấu gì cũng quen biết, tôi làm quá thì không tốt lắm."



Sơ Tranh: "Sớm biết ông biết cô ta, thì tôi cũng không tìm ông." Còn không bằng ta tự đi!



Hải ca: "..."



Tôi cũng đến mới biết được là Nhậm Kỳ mà!



Sơ Tranh ngừng một chút: "Tốt nhất ông phải xác định cô ta sẽ không tiếp tục đến làm phiền An Tịch nữa."



Hải ca: "Điểm ấy cô yên tâm."



Cùng lắm thì hắn ta lại đi nói với cha Nhậm Kỳ hai câu.



Hải ca cam đoan với Sơ Tranh, Nhậm Kỳ sẽ không tới gây chuyện nữa.



Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, lấy từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, ném cho Hải ca, sau đó mở cửa xe xuống dưới, tư thế lộ ra mấy phần đẹp trai tiêu sái.



Hải ca thò đầu ra: "Tiểu nha đầu, thật sự không cân nhắc đến chỗ tôi sao?"



Sơ Tranh đút hai tay vào túi, nghe vậy, hơi nghiêng người, con ngươi lãnh đạm quét tới: "Ông cảm thấy tôi thiếu tiền hay là thiếu thực lực?"



Hải ca: "..."



Đáng tiếc.



Không đào được góc tường Hải ca không vui lắm.



Nhưng nhìn thẻ Sơ Tranh cho, lại thấy tươi đẹp hơn một chút.



Bây giờ muốn tẩy trắng, những vụ làm ăn tay không bắt sói như trước kia cũng không thể làm nữa.



Trước khi tẩy trắng cảm thấy làm ăn rất đơn giản, về sau mới phát hiện, làm ăn quá khó.



Hải ca đã nhiều lần muốn quay về nghề cũ, những nghĩ nghĩ lại thấy nghề cũ cũng không dễ làm, ba ngày một lần đánh, năm ngày một lần diệt.



Quá khó.



Kiếm tiền quá khó!



Làm đại ca còn khó hơn!



Đại ca cũng phải vì kế sinh nhai của các tiểu đệ phía dưới mà phát sầu.