Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 159 : Người giàu nhất mạt thế (24)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ầm!



Đám người còn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra, thì cả xe đột nhiên bay lên, sau đó là cảm giác mất trọng lượng ùa tới, xe lật nghiêng rồi đập xuống đất.



Tất cả mọi người đều ngã nhào về một bên.



Sơ Tranh: "..."



Chó chết!



Còn sống không tốt sao?



Cứ phải chui lên tìm đường chết mới chịu à!



Dải băng từ phía xa lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được lan tràn đến.



Sơ Tranh lạnh mặt, buông Lục Nhiên ra, trực tiếp đá văng cửa xe, động tác lưu loát nhảy ra khỏi xe, một cước đạp lên mép dải băng.



Dải băng đột nhiên ngừng lan tràn.



Cả đất trời chợt yên lặng như tờ.



Nữ sinh ngạo nghễ đứng đấy, tỏa ra khí thế kinh người, làm không ai dám vượt qua cô nửa bước.



Ánh mắt thanh lãnh lẳng lặng nhìn về nơi băng lan tới, mũi chân cô nghiền nghiền mặt băng.



Toàn bộ dải băng bắt đầu nứt toác ra, răng rắc răng rắc lan tràn về phương xa.



Soạt ——



Băng từ dưới mặt đất phá không mà lên, tất cả đều bén nhọn như nhau, chúng nhắm vào một phương hướng nào đó, rồi đồng loạt lao đi.



Băng xuyên qua thùng chứa hàng.



"Grừ!"



Âm thanh tức giận của zombie vang lên từ phía sau thùng chứa hàng.



Một con zombie cao lớn nhảy lên trên thùng chứa hàng, trên thân thể nó bị cắm vô số khối băng, nó giơ tay kéo mấy khối băng ra.



Trong con ngươi màu xám dường như lóe lên ánh sáng oán độc.



"Grừ!" Zombie hướng về phía Sơ Tranh gầm thét.



Sơ Tranh: "..."



Grừ cái gì mà grừ!



Chỉ mình mi biết kêu à?



Sơ Tranh giơ tay, zombie lùi lại một bước, nhưng nó cũng không phát giác được nguy hiểm, nên hơi cong người lên, chuẩn bị phát động công kích.



Nó muốn xé nát người này!



Phụt ——



Một khối băng từ phía sau bay đến, xuyên qua đầu zombie.



Trong không khí thỉnh thoảng có ánh sáng màu đỏ xoẹt qua, giống như đang bố trí nơi này thành thiên la địa võng.



Bàn tay Sơ Tranh hướng lên trên, thi thể zombie bắt đầu bị chôn vùi, một viên tinh hạch bay ra từ trong đám bột phấn, lọt vào bàn tay cô.




Mi tâm Lục Nhiên nhảy lên, không nghe thấy đáp án mình nghĩ, đáy lòng vốn nên thở phào, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút kỳ quái...



Còn kỳ quái chỗ nào, thì hắn không nói rõ ràng được.



Hơn nữa "chắc là Dịch Tiếu" là có ý gì? Cô cũng không biết ai thay cho hắn hả?!



"Vậy thảm lông thì sao?" Lục Nhiên đá thảm lông xuống, đây là đang muốn nóng chết hắn à?



"Tôi."



"..." Thay quần áo không phải cô, mà muốn tôi nóng chết thì lại chính là cô!



Lục Nhiên quay đầu, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc: "Cô đắp thảm lông cho tôi làm gì?"



Sơ Tranh mặt mày đứng đắn: "Giữ ấm." Đắp thảm lông trừ giữ ấm ra thì còn có thể làm gì được?



Không biết Lục Nhiên có phải giận quá hóa cười không, mà trên gương mặt tái nhợt lộ ra ý cười, trong nháy mắt kia thoáng như có xuân hoa nở rộ, đẹp không sao tả xiết.



"Thời tiết nóng như vậy mà cô còn giữ ấm cho tôi? Cô đang chê tôi chết không đủ nhanh phải không?"



Sơ Tranh càng thêm nghiêm túc: "Vừa rồi anh rất lạnh."



Lục Nhiên: "..."



Nhìn thế nào cũng thấy cô đang nói hươu nói vượn nhỉ?



Sơ Tranh dẫn Lục Nhiên đi, ngồi vào chiếc xe phía trước.



Lục Nhiên lúc này mới phát hiện ra đội ngũ này cực kỳ khổng lồ.



"Lục Nhiên." Dịch Tiếu chào hỏi Lục Nhiên.



Lục Nhiên không có mũ, cũng giống như bị mất đi lớp bảo hộ, thập phần không được tự nhiên, căng thẳng chào hỏi: "Lại gặp mặt rồi."



"Sao cậu lại ở đó thế?" Dịch Tiếu ghé vào ghế ngồi, nhìn Lục Nhiên.



Dung mạo của Lục Nhiên thật đẹp nha.



Cho dù hắn là một thẳng nam, thì nhìn cũng có chút động tâm đó.



Quả nhiên là đẹp phi giới tính.



Lục Nhiên nhích lại gần Sơ Tranh: "Có mũ không?"



Sơ Tranh liếc hắn một cái.



Biểu tình của Lục Nhiên lập tức mềm nhũn ra, ánh mắt mang theo nét cầu khẩn, hắn không thích bị người ta nhìn như thế.



Cho dù người kia không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là thưởng thức, thì hắn cũng không thích.



Nhưng Lục Nhiên không phát hiện, rằng hắn có thể tự nhiên biểu lộ chính mình ra trước mặt Sơ Tranh.



Sơ Tranh lấy ra một cái mũ, đội lên cho hắn.



Mũ lưỡi trai màu trắng ngà, trên đó vẫn in những hình vẽ rất đáng yêu.



Mặc dù Lục Nhiên đối với cái kiểu dáng này có chút không tiếp thụ được, nhưng bây giờ hắn cũng không có cách nào yêu cầu nhiều cả.



Khóe miệng Lục Nhiên khẽ giương lên: "Cảm ơn."



Sơ Tranh vẻ mặt chân thành: "Tôi là người tốt."



"..." Ha ha.