Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1622 : Khách đến từ thiên ngoại (9)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Editor: JyKim0: JyKim0



Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lâu Hành tự rút kim ra, lại nằm một tiếng, rốt cuộc cũng nghe thấy âm thanh có người vặn cửa.



Hắn quay đầu nhìn sang phía cửa, một người đàn ông cao lớn to con xuất hiện trong tầm mắt.



Khuôn mặt xa lạ...



"Cậu tỉnh rồi?"



Biểu cảm của người đàn ông kia có chút ngoài ý muốn, còn lộ ra mấy phần cổ quái, nhỏ giọng thầm thì: "Không phải nói có thể không tỉnh được sao?"



Lâu Hành: "..."



Giọng không nhỏ lắm, hắn nghe thấy đó!



Lâu Hành bất động thanh sắc hỏi: "Anh là ai?"



Người đàn ông kia cũng không trả lời hắn, mà quay người đi ra.



Lâu Hành: "???"

Advertisement / Quảng cáo



Ba phút sau, người đàn ông và một cô gái trở về, cô gái kia đi trước, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, chỉ là mặt không biểu tình, cảm giác cự người ngàn dặm.



Đằng sau bọn họ còn có bác sĩ và y tá đi theo, vừa rồi gian phòng trống rỗng, trong nháy mắt bị những người này chiếm hết chỗ tạo thành không gian chật chội.



Bác sĩ y tá giày vò Lâu Hành một trận.



"Tỉnh rồi thì không còn gì đáng ngại nữa." Bác sĩ kiểm tra xong, nói với cô gái kia: "Tĩnh dưỡng bình phục lại là được."



Sơ Tranh gật đầu, anh Huy đưa bọn họ ra ngoài.



Cửa phòng đóng lại cái "cạch", trong phòng lập tức chỉ còn lại Sơ Tranh và Lâu Hành.



"Cô là ai?" Lâu Hành nhìn chằm chằm Sơ Tranh, đáy mắt có cảnh giác và nghi ngờ.



"Người cứu anh." Sơ Tranh đi đến bên giường, hơi cúi người nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt nổi ám quang: "Anh nên cảm ơn tôi."



Lâu Hành: "..."



Lâu Hành nhớ rõ quả thật mình bị thương, mình còn ở nơi này...



Khả năng được cứu tới rất cao.



Nhưng cô gái này là ai?



Lâu Hành quyết tâm làm rõ ngọn nguồn nghi hoặc: "Cảm ơn cô đã cứu tôi, xin cô hãy thông báo cho tổ hành động đặc biệt... "
"Anh ăn không hết?"



Lâu Hành gật đầu.



"Lát nữa cho A Huy ăn." Sơ Tranh không thèm để ý nói: "Ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."



Anh Huy ở bên ngoài gặm đùi gà hắt xì hơi, lát sau lại ợ một cái.



Trong phòng, Lâu Hành chia đồ ăn trong mâm ra làm hai phần, Sơ Tranh nhìn hắn ăn một bữa cơm mà như làm nghệ thuật, đáy lòng co quắp một trận.



Tốc độ ăn của Lâu Hành rất nhanh, không phát ra một tiếng nào, đũa và bát đập vào nhau, cũng vẫn lặng yên không một tiếng động.



Chờ hắn ăn nốt một hạt cơm cuối cùng ở đáy bát, Lâu Hành buông bát đũa, xếp bát đũa ngay ngắn: "Cảm ơn, rất ngon miệng."



Khách khí xa cách.



Sơ Tranh nhìn hơn phân nửa đồ ăn còn lại, tâm tình hơi phức tạp.



Thẻ người tốt ăn quá ít rồi?



Một mình A Huy có thể ăn hết không!



Sơ Tranh gọi anh Huy đi vào, bảo anh ta mang những thứ này ra ngoài ăn.

Advertisement / Quảng cáo



Anh Huy: "..."



Ợ --



Anh ta ăn no rồi mà!



Anh Huy nhìn Sơ Tranh và Lâu Hành một hồi, rất thức thời bưng đồ ăn đi.



Sơ Tranh ở đằng sau bổ sung thêm một câu: "Gọi bác sĩ đến."



"Vâng."



Anh Huy vừa rời khỏi một lát, bác sĩ và y tá lại tới.



Lâu Hành rất phối hợp cho họ kiểm tra.



"Khôi phục rất tốt..." Bác sĩ thấy thần kỳ, cảm thán một tiếng: "Tố chất thân thể của trưởng quan Lâu thật tốt, nếu là người khác, có thể sống sót hay không cũng là vấn đề."



Lông mày Lâu Hành nhảy một cái.



Những ngày này bác sĩ và y tá vẫn ra vào nơi đây, trong lúc đó ngoại trừ thương thế của hắn, thì chưa nói gì về những thứ khác.



Hắn nghĩ những người này không biết mình...



Bây giờ xem ra, bọn họ chắc chắn biết mình.