Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1638 : Khách đến từ thiên ngoại (25)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Có Sơ Tranh áp trận, ưu thế của Thanh Đại trong nháy mắt biến mất.



Những con rối kia không còn nghe theo chỉ huy của Thanh Đại, trái lại công kích người của Thanh Đại, Thanh Đại muốn cưỡng ép tranh đoạt quyền khống chế với Sơ Tranh.



Cuối cùng đương nhiên là không chiếm được chỗ tốt.



Thanh Đại bị Hạ Tiến mang người ép đến biên giới khu ba.



Khi đối chiến, Thanh Đại vì cướp đoạt quyền khống chế con rối với Sơ Tranh mà tinh thần không tốt, bị Hạ Tiến bắt được nhược điểm, xem chút nữa đã tóm được ả.



Cuối cùng Thanh Đại nhảy vào mạch nước ngầm, biến mất ở trong nước sông.



Ả vừa đi, những người bị ả khống chế kia, dồn dập ngã xuống đất.



"Cô biết có cách nào có thể giải quyết không?" Hạ Tiến đến hỏi Sơ Tranh.



"Không có cách nào, thứ đó đã ở trong đầu bọn họ." Sơ Tranh rất bình tĩnh nói: "Bình thường sẽ không có vấn đề gì, coi như trong đầu mọc thêm một dây thần kinh thôi."



"..."

Advertisement / Quảng cáo



Trong đầu mọc thêm dây thần kinh không phải là bệnh tâm thần sao?



Sơ Tranh nói không có cách nào chính là không có cách nào, dù Hạ Tiến nói thế nào cũng vô dụng.



-



Sơ Tranh giao Đá Vũ Trụ cho Lâu Hành, hắn giao ra cũng được, giữ lại cũng được, Sơ Tranh đều không có ý kiến.



Dù sao thẻ người tốt vui là tốt rồi.



Hết thảy lấy thẻ người tốt làm tiêu chuẩn.



Ta có thể!



Cho nên sau khi Hạ Tiến thay Lâu Hành khôi phục lại trong sạch, Lâu Hành trả lại cho Hạ Tiến.



Lâu Hành không còn trải qua những chuyện làm hắn hắc hóa nữa, nên tất nhiên vẫn là một thiếu niên tốt ngay thẳng.



Cho nên đối với chuyện Hạ Tiến truy nã hắn, hắn có thể hiểu được, nhưng cũng không muốn nói thêm.



Hạ Tiến đặt nguồn năng lượng tinh ở trên cột thủy tinh chính giữa, cột thủy tinh xung quanh bị phá hủy gần hết, nguồn năng lượng tinh rơi xuống, cột thủy tinh đang yên lành trong nháy mắt như bị rót ánh sáng vào, hủy đi cột thủy tinh ảm đạm không chút ánh sáng.



Lâu Hành: "Những thủy tinh này..."


Không đánh nổi cô, còn không thể để cho cô đi đi sao?!



Lâu Hành: "..."



Cuối cùng Sơ Tranh leo lên xe của Lâu Hành.



Đội xe đi theo lối đi mà ông chủ Giả rời đi, đường không dễ đi lắm, xóc nảy đến kịch liệt.



Sơ Tranh cảm giác mình đang ngồi trên xe nhảy, mông bị xóc nảy đến sắp hỏng rồi.



Nhịn xuống!



Sơ Tranh hơi phồng má lên một chút, tận lực giữ vững thân thể, cam đoan mình không lung lay trên diện rộng.



Quá khó.



Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như cô, vì sao lại khó như vậy.



Tại sao cô lại muốn ra ngoài cùng thẻ người tốt chứ, ở thành phố dưới đất nằm không tốt sao?

Advertisement / Quảng cáo



"Cô dùng cái này lót đệm đi." Lâu Hành đưa một cái áo khoác qua: "Sẽ thoải mái hơn."



Sơ Tranh lạnh lùng liếc hắn một cái: "Anh nhìn từ đâu ra là tôi không thoải mái?"



Lâu Hành: "..."



Lâu Hành đặt áo khoác tới đằng sau Sơ Tranh.



Xe đột nhiên xóc nảy kịch liệt một cái, Lâu Hành và Sơ Tranh đều không có phòng bị, bị xóc một cái như thế, hai người đồng thời ngã về một phương hướng.



Thân thể Sơ Tranh dán trên cửa xe, cánh tay Lâu Hành vừa vặn đặt sau lưng cô, chống lấy cửa xe, một tay khác thì chống vào chỗ ngồi trước mặt.



Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt rút ngắn.



Ánh mắt Lâu Hành khẽ chuyển, dễ dàng trông thấy sườn mặt của Sơ Tranh.



Làn da trắng nõn nhẵn nhụi, giống như dương chi bạch ngọc thượng hạng, làm cho người ta rất muốn sờ một cái.



Sơ Tranh liếc mắt, đối đầu với ánh mắt Lâu Hành.



Ánh mắt kia nhẹ nhàng nhàn nhạt, như ánh sao trong ngân hà xa xưa vĩnh hằng, nhìn vào một chút, là có thể trông thấy những thời gian vĩnh hằng kia.



Ba giây sau.



Lâu Hành bỗng nhiên ngồi dậy, ngồi trở lại bên cạnh, tay chân dường như cũng không biết nên đặt ở đâu, nhịp tim không theo khống chế nhảy lên, mất đi quy luật.