Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1655 : Thiên tuế đại nhân (7)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Ngày nào ta cũng ở trong cung, sắp buồn bực muốn chết rồi, cũng không biết lúc nào mới có thể rời khỏi chỗ kia..."



Sơ Tranh: "..."



Ngươi nói với ta cũng có ích lợi gì đâu.



"Tỷ xem, ta còn gặp phải loại chuyện như lần trước nữa, làm công chúa quá khó."



Sơ Tranh: "..."



Ngươi nói với ta thật sự không có ích gì đâu.



Ta có thể đánh ngất xỉu rồi ném ra không?



Cuối cùng Sơ Tranh ngẫm lại thẻ cảm ơn, vẫn nên quên đi.



Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, một lúc nào đó sẽ biến thành đao giết người.



(*Chữ "nhẫn"忍,trên đầu nó là bộ đao刀, phía dưới là bộ tâm.)



"Công chúa điện hạ." Advertisement / Quảng cáo



Công chúa Thường Hoan đang làu bàu không ngừng, âm thanh đột nhiên ngừng lại, thân thể dường như cũng cứng ngắc lại.



Sơ Tranh nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới, bên kia là một nam nhân đứng đấy, khoác áo choàng, thân hình rất đẹp, mặt mày như họa.



Ánh sáng dọc theo người hắn rơi xuống, thoáng như dát lên một tầng vầng sáng nhạt nhẽo, tự phụ ưu nhã.



Công chúa Thường Hoan cứng ngắc quay đầu.



Sơ Tranh nhìn thấy sự ghét bỏ và phiền muộn trên mặt công chúa Thường Hoan.



Hai tay nam nhân đều chắp lại trong áo choàng, giọng nói của hắn không nhẹ không nặng, âm lượng vừa đủ: "Công chúa điện hạ, ngài cần phải trở về."



Công chúa Thường Hoan: "..."



Công chúa Thường Hoan nhìn quanh bốn phía, đại khái là phát hiện không có chỗ nào có thể chạy được, bất đắc dĩ quệt miệng.



"Ta... Ta có thời gian lại tới tìm tỷ nha."



Công chúa Thường Hoan phất phất tay với Sơ Tranh, lề mề đi đến chỗ nam nhân bên kia: "Ngươi phiền quá đi."



Sơ Tranh nghe thấy công chúa Thường Hoan oán hận.



Nam nhân buông thõng mặt mày, khẽ cười một tiếng: "Công chúa điện hạ, làm khó cho ngài rồi."




Bị người trông thấy, truyền đến chỗ Ân Thận, vậy không phải là chuyện lớn rồi sao?



Khuôn mặt nhỏ của Cẩm Chi đầy sầu muộn, cuối cùng suy nghĩ ra một cách xử lý đồ vật.



Xử lý xong đồ vật, Cẩm Chi về đến phòng.



Sơ Tranh đang định đi ra, ánh mắt quét đến nàng, lập tức hỏi: "Đồ đâu?"



"Ném rồi."



Sơ Tranh bất động thanh sắc hỏi: "Ném chỗ nào rồi?"



Cẩm Chi cho là Sơ Tranh lo lắng nàng không xử lý tốt, rất tự tin mà nói: "Tìm một nơi chôn rồi, sẽ không bị ai phát hiện đâu."



Sơ Tranh: "..."



Đầu ngón tay Sơ Tranh cọ cọ y phục, mặt không cảm xúc hỏi: "Chôn ở đâu?"



Cẩm Chi: "???"



Mặc dù không hiểu suy nghĩ của kẻ có tiền, nhưng Cẩm Chi rất tận tụy dẫn Sơ Tranh đi qua xem.



Sơ Tranh đứng ở bên ngoài nhìn một lúc, quay đầu phân phó nàng: "Ngươi đi chuẩn bị ít đồ đưa qua cho hắn." Advertisement / Quảng cáo



Cẩm Chi không kịp phản ứng, mờ mịt hỏi: "Cho ai?"



Sơ Tranh: "Ân Thận."



Cẩm Chi: "???"



Ta chỉ ra ngoài chôn đồ một tẹo, trong thời gian này ngài đã trải qua chuyện gì rồi?



-



Một bên khác.



Người bên cạnh Ân Thận bưng khay tiến vào, khom người, nâng khay quá đỉnh đầu: "Thiên Tuế đại nhân, đây là đồ vật mà vị Cẩm Chi cô nương kia đưa tới."



Ân Thận nhíu mày, đầu ngón tay nâng vải vóc trên khay lên, vải vóc dưới tay làm ánh mắt Ân Thận hơi dừng lại, đầu ngón tay lặp đi lặp lại nắn vuốt, đây là vải dệt kim Vân Cẩm?



Loại vải này khó kiếm, sản lượng hàng năm chỉ được từng ấy, phần lớn đều đã đưa vào trong cung.



Chất vải này mặc dù khó kiếm, nhưng bởi vì xử lý không tốt, nên trên cơ bản mặc một hai lần là không thể mặc nữa, cho nên cũng không liệt vào loại vật phẩm mà Hoàng gia ngự dụng.



Nói mới nhớ...



Y phục trên người cô mặc, giống như cũng là vải dệt kim Vân Cẩm.