Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1660 : Thiên Tuế Đại Nhân (12)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Chúc phủ.



Chúc Đông Phong bị phạt, còn bị giáng chức, trở về liền bị Chúc phụ thóa mạ một chầu.



"Cha, con thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy." Chúc Đông Phong bị mắng, tâm tình rất không tốt: "Mấy ngày nay con giống như bị trúng tà, khắp nơi đều không thuận lợi."



"Cha đã nói với con rồi, phải bảo vệ công chúa thật tốt!" Chúc phụ thần sắc nghiêm nghị: "Con xem lời cha nói như gió thoảng bên tai à?"



Chúc Đông Phong đầy bụng nghẹn khuất: "Bây giờ đã thế này, cha mắng con cũng có ích gì đâu."



Chúc phụ chỉ vào Chúc Đông Phong, một hồi lâu sau cũng không nói được tiếng nào.



Ông ta thu tay lại, chắp tay dạo bước tại chỗ, lông mày xoắn lại, không biết đang suy nghĩ gì.



Chúc Đông Phong không biết Chúc phụ đang suy nghĩ gì, nhưng hắn ta không giữ được bình tĩnh, tức giận nói: "Ân Thận kia thật là quá đáng, không hề thông qua ý kiến của bệ hạ, mà đã trực tiếp phạt con. Cha, nếu còn tiếp tục như thế, những người như chúng ta sẽ còn tính là gì nữa?"



Không bảo vệ tốt cho công chúa là hắn ta thất trách.



Advertisement / Quảng cáo



Nhưng một tên thái giám như hắn sao có thể trực tiếp hạ lệnh trách phạt mình?



"Hừ, bây giờ con dám khiêu chiến với hắn sao?" Chúc phụ nói trúng tim đen: "Bây giờ trên dưới triều đình có ai dám đối nghịch với hắn?"



Bệ hạ ngu ngốc vô năng, đây mới là mấu chốt.



Chúc Đông Phong mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được gì.



"Công chúa bên kia có nói gì về chuyện này không?"



Chúc Đông Phong nhíu mày: "Sau khi chuyện xảy ra, Ân Thận liền đến, con không gặp được công chúa nữa."



Chúc phụ trầm ngâm một lát: "Sáng mai con tiến cung thăm công chúa đi, xem thái độ của công chúa ra sao."



Chỉ cần công chúa bên kia không có vấn đề, vậy thì vấn đề cũng không lớn.



Chúc Đông Phong không phải rất muốn đi: "Cha, nhất định phải lấy lòng nàng sao?"



Chúc phụ vỗ vai Chúc Đông Phong, ông ta không nói gì, nhưng Chúc Đông Phong biết mình nhất định phải đi.



Chúc Đông Phong rời khỏi thư phòng, đáy lòng phiền muộn.




Cô muốn tìm chết, vậy nàng cũng không có cách nào, cùng lắm thì đến lúc đó nàng chạy trước là được rồi.



Cẩm Chi mang lời nói ra ngoài, người bên ngoài rõ ràng cũng sững sờ, Cẩm Chi nhìn đối phương lập tức đổ mồ hôi lạnh, một hồi lâu sau mới cứng ngắc trở lại sát vách bẩm báo.



Vốn cho rằng Thiên Tuế đại nhân sẽ nổi giận, ai biết hắn vậy mà lại không nói một lời đứng dậy, trực tiếp đi qua phòng bao sát vách.



Cẩm Chi đợi ở cửa, thấy Ân Thận thật sự tới, mi tâm lại nhảy lên.



Hôm nay Ân Thận ăn mặc tương đối tùy ý, y phục thường ngày màu tím, phía trên thêu hoa văn tường vân.



Trong cung đình rất chú trọng thêu xăm, loại hoa văn thêu thế này, cũng không phải một tên thái giám có thể sử dụng...



"Sơ Tranh cô nương, lại gặp mặt rồi." Trước khi vào Ân Thận vẫn còn mặt lạnh, nhưng sau khi vào cửa, sắc mặt lập tức nhu hòa xuống.



Tốc độ trở mặt này, làm người của Ân Thận và Cẩm Chi đều rất kinh ngạc.



Sơ Tranh ngồi không nhúc nhích, chỉ hơi nâng tay: "Tùy tiện ngồi."



Advertisement / Quảng cáo



Ân Thận cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh: "Thời gian này bận quá, chưa kịp đến nhà bái tạ, hi vọng Sơ Tranh cô nương bỏ qua cho."



"Không ngại." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm, nghe không ra chập trùng gì.



Ân Thận: "Không biết đồ vật ta đưa đến, Sơ Tranh cô nương có thích không?"



"Ừ."



Ân Thận cười, giữa lông mày đều giống như có một luồng gió mát mềm mại thổi qua, thanh âm trong suốt êm tai: "Vậy là tốt rồi, còn lo lắng Sơ Tranh cô nương không thích."



Sơ Tranh: "..."



Nhóc đáng thương mất đi linh hồn không thể nói không thích.



"Thiên Tuế đại nhân ăn chưa?" Sơ Tranh khẽ chỉnh lại ngay ngắn thân thể.



Ân Thận: "Vẫn chưa."



Sơ Tranh nhìn hắn một chút: "Thiên Tuế đại nhân bận rộn như vậy sao? Thời gian ăn cơm cũng không có?" Bây giờ đã qua giờ cơm rồi, cô là vì mua đồ nên chậm trễ, thẻ người tốt sao còn chưa ăn?!



Ân Thận: "Có một số việc cần ta xử lý."



"Ồ."