Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1665 : Thiên tuế đại nhân (17)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Chúc Đông Phong vừa đi tới cửa chính, chuẩn bị gõ cửa, đại môn màu đỏ tự động mở ra, người ở bên trong dần dần lộ ra.



Chúc Đông Phong hơi kinh ngạc, dưới chân khẽ chuyển, muốn rời khỏi.



Nhưng mà một giây sau lại quay lại.



Lúc trước hắn ta đã cảm thấy cô quen mặt.



So với tiểu nha đầu năm năm trước, Quý Sơ Tranh bây giờ hoàn toàn như biến thành một người khác, mặc kệ là khí chất hay dung mạo, đều biến hóa rất lớn.



Trong lòng hắn ta người Quý gia cũng đã chết rồi, hắn ta cũng không muốn hồi tưởng.



Cho nên căn bản không nghĩ đến hướng Quý gia.



Hứa Kiêu Vi làm sao mà nhận ra cô Chúc Đông Phong cũng không rõ ràng, nhưng sau khi ả nhắc nhở về, hắn ta đột nhiên đối chiếu hai người với nhau.



Sơ Tranh chắp tay đi từ bên trong ra, mặt mày lãnh đạm đảo qua Chúc Đông Phong: "Chúc đại nhân, sáng sớm ở ngoài cửa phủ của ta làm gì?" Muốn ăn đòn phải không?



Ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.



Loại phục vụ này ta rất tình nguyện cung cấp, miễn phí, không lấy tiền, thực đơn ưu đãi đầy đủ tặng kèm nguyên bộ cũng có.

Advertisement / Quảng cáo



【...】



Tiểu tỷ tỷ bình tĩnh một chút.



Chúng ta không phải người xã hội đen.



Xin hãy để chúng ta làm người tốt.



Chủ nghĩa xã hội phát triển hài hòa cần cô!



Sơ Tranh trực tiếp nhấn Vương Giả đang làu bàu vào phòng tối, bên tai thanh tịnh lại, tâm tình cũng thoải mái hơn không ít.



"Trước đó cô nương cứu được công chúa ở chùa Thanh Tuyền, ta cố ý đến cảm ơn cô nương." Trong tay Chúc Đông Phong còn xách theo đồ vật, giống như là thật sự tới cửa cảm ơn.



Hắn ta cẩn thận quan sát Sơ Tranh một lần, người này... Hoàn toàn không giống như trong ấn tượng của hắn ta.



Tiểu nha đầu kia, mỗi lần gặp hắn ta đều là Đông Phong ca ca dài, Đông Phong ca ca ngắn mà gọi, ánh mắt nhìn hắn ta luôn luôn sáng lấp lánh.



Nào giống như bây giờ...



Ánh mắt lạnh lùng giống như tuyết rơi giữa trời đông giá rét, bị cô nhìn, cảm giác lạnh thấu xương chui thẳng vào thân thể.



Sơ Tranh lãnh đạm hỏi: "Sau đó?"



Chuyện qua lâu như vậy rồi, bây giờ ngươi mới đến, sợ ta không biết ngươi có ý khác sao?


Ân Thận buông bản sổ con cuối cùng xuống, gác bút lại, gọi người vào đưa chồng thấp kia qua cho Hoàng đế.



Cung nhân bưng sổ con rời đi, vừa vặn có người tiến vào, đợi cung nhân kia rời đi, người kia cung kính đi đến bên cạnh Ân Thận.



"Đại nhân, ta tra ra được một sự kiện."



Ân Thận đang bưng trà nhấp một ngụm, nghe vậy hơi nhíu mày: "Ừ?"



Người kia nói: "Vị Sơ Tranh tiểu thư kia, hình như là tiểu thư Quý gia..."



"Quý gia?" Con ngươi Ân Thận híp lại: "Quý gia nào?"



"Quý gia mà năm năm trước bị chém đầu cả nhà."



"Ồ?"



Ân Thận hơi kinh ngạc.



Năm năm trước hắn vẫn chưa ngồi vào vị trí này, bản án của Quý gia hắn có nghe qua.



Mới đầu chỉ là một chuyện nhỏ, sau đó liên lụy càng lúc càng lớn.

Advertisement / Quảng cáo



Cuối cùng toàn bộ Quý gia cũng bị liên luỵ vào, dẫn đến Hoàng đế hạ lệnh chém đầu cả nhà.



Ân Thận để chén trà trong tay xuống, kéo khóe miệng, lộ ra ba phần mỉa mai: "Chúc gia có được vị trí hôm nay, không phải chính là sau khi Quý gia xuống đài, bọn họ mới bò lên sao."



Người kia không lên tiếng.



Ân Thận nghĩ một hồi, phân phó hắn: "Điều tra kỹ một chút, ta muốn biết toàn bộ sự tình."



"Vâng."



-



Lúc nửa đêm Chúc Đông Phong tỉnh lại, hắn ta chỉ cần khẽ động là phảng phất như có thể nghe thấy tiếng xương cốt kêu lên răng rắc răng rắc, đau đến mức khí lạnh vọt thẳng lên trên.



Hạ nhân hầu hạ hắn ta nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy vào.



"Thiếu gia tỉnh rồi."



"Mau đi thông báo cho lão gia."



"Thiếu gia cảm thấy thế nào rồi?"



"Thiếu gia..."



Trước mặt Chúc Đông Phong vây đầy người, chờ Chúc phụ tới, không khí Chúc trước mặt Đông Phong mới lưu động một lần nữa.



"Con trai, cảm thấy thế nào rồi?" Có vẻ như Chúc phụ còn chưa ngủ, y phục mặc rất chỉnh tề, chỉ là sắc mặt có chút tiều tụy, giữa lông mày đều là lo lắng.