Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1669 : Thiên Tuế Đại Nhân (21)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Gian phòng của Ân Thận không có bao nhiêu thứ, bài trí đơn giản, màu sắc cũng cực kỳ đơn điệu kiềm chế.



Ân Thận gỡ áo choàng xuống, tiện tay để ở một bên, đi đến cái bàn bên kia, rót cho Sơ Tranh một chén nước.



Sơ Tranh quan sát gian phòng xong, nhận lấy chén nước trong tay Ân Thận: "Ngươi đưa ta đến nơi này, không có phiền phức gì chứ?"



Ân Thận: "Không có."



Sơ Tranh ngước mắt: "Chắc chắn như vậy?" Thẻ người tốt hắc hóa chính là không giống nha, nói chuyện cũng hùng hồn như thế.



Ân Thận cười khẽ: "Trong cung đều là người của ta, ngươi ở đâu, ta quyết định."



"Ồ." Lời này hình như có chút là lạ.



Sơ Tranh cảnh giác nhìn hắn, trên mặt Ân Thận cũng không lộ ra dị thường gì.



Ân Thận trầm ngâm một chút: "Chuyện của Quý gia ngươi có thể nói với ta một chút, có lẽ ta có thể giúp Quý gia lật lại bản án."



Hắn đã điều tra chuyện năm đó, nhưng bởi vì đã trôi qua lâu như vậy, nên chứng cứ hữu hiệu kỳ thật không nhiều.



Sơ Tranh không hiểu thấu: "Tại sao phải giúp Quý gia lật lại bản án?"



Advertisement / Quảng cáo



Chuyện này cũng không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của cô.



Ta không làm!



Đáy lòng Ân Thận hơi kinh ngạc: "Ngươi không muốn?"



Cô trở lại kinh đô, chẳng lẽ không phải vì Quý gia lật lại bản án sao?



Sơ Tranh hờ hững: "Không nghĩ tới."



Không phải "không muốn", mà là "không nghĩ tới", từ đầu đến cuối cô không hề nghĩ tới chuyện lật lại bản án của Quý gia.



Sơ Tranh nhớ rõ nhiệm vụ của mình, không có mục nào là lật lại bản án cho Quý gia, nên tất nhiên cô cũng không muốn đi phí sức.



Sơ Tranh nói không muốn, Ân Thận cũng không hỏi lại.



Hắn giới thiệu đơn giản một chút tình huống ở trong cung cho Sơ Tranh, bao gồm chỗ hắn ở bây giờ, và một số cung điện bên cạnh.



Chờ căn phòng cách vách thu thập xong, Ân Thận dẫn cô tới.



Tuy nói là thư phòng, nhưng gian phòng cũng không nhỏ, lúc này giá sách đều bị dời đi, bố trí thành gian phòng bình thường.



"Có gì cần thì cứ nói với người phía dưới, bọn họ sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi."



"Ừ."




Sơ Tranh thăm dò nhìn vào bên trong, trên mặt đất có không ít mảnh sứ vỡ vụn, một mảnh hỗn độn.



Ân Thận ngồi ở chủ vị, mặt mày buông thõng, cánh tay khoác trên lan can, đầu ngón tay hướng xuống dưới, máu đỏ thắm đang nhỏ giọt theo đầu ngón tay xuống.



Giọt máu rơi trên đồ sứ trắng như tuyết, tựa như hồng mai nở rộ trong tuyết, diễm lệ chói mắt.



Ân Thận phát giác được bên ngoài có người, lần theo ánh sáng nhìn ra, trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm âm trầm giống như bị mây đen che kín, trong mắt hình như có sóng ngầm mãnh liệt.



Ánh mắt kia nhìn qua làm người ta tê cả da đầu.



Một giây sau, Ân Thận rút tay vào trong tay áo, âm trầm trên mặt cũng rút đi toàn bộ, giọng nói trong trẻo: "Sơ Tranh cô nương dậy rồi?"



Tốc độ trở mặt này, Sơ Tranh cũng không thể không bội phục.



Lợi hại nha thẻ của ta.



Sơ Tranh đi vào bên trong: "Tay ngươi bị thương rồi?"



"Không sao." Ân Thận đứng dậy, chắp tay sau lưng: "Ta cùng cô nương dùng đồ ăn sáng nhé?"



Sơ Tranh: "Ta xem một chút."



Ân Thận: "?"



Advertisement / Quảng cáo



Sơ Tranh vươn tay: "Tay, cho ta xem một chút."



Ân Thận: "..."



Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.



Thật lâu sau, tiếng y phục ma sát nhẹ vang lên, Ân Thận lấy cánh tay đặt phía sau ra, đưa về phía Sơ Tranh, đầu ngón tay đụng vào trong lòng bàn tay Sơ Tranh.



Đầu ngón tay dính máu, trong nháy mắt làm lòng bàn tay Sơ Tranh nhiễm lên vết máu.



Lòng bàn tay Ân Thận cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay Sơ Tranh, từ lòng bàn tay, từ từ truyền tới tay, lại chậm chạp lan tràn đến toàn thân.



Đáy lòng có một âm thanh đang reo hò.



Có được nàng...



Nàng là của ngươi...



Ân Thận đột nhiên rủ lông mi xuống, lông mi ngăn trở ánh sáng trong đáy mắt.



Sơ Tranh mặt không cảm xúc nắm lấy ngón tay hắn, đẩy ống tay áo tới trên cổ tay.



Tay của nam nhân khớp xương rõ ràng, xinh đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật.



Cho dù lúc này dính máu, cũng là một loại xinh đẹp khác, khiến cho người ta không thể dời mắt.