Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1672 : Thiên tuế đại nhân (24)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đại hỏa cháy rất lớn, con người cơ hồ không cách nào tới gần được.



"Công chúa còn ở bên trong." Ngoài điện có người kêu khóc: "Cứu công chúa, mau cứu công chúa!"



Khói đặc cuồn cuộn, ngọn lửa đốt cháy khắp nơi, người áp quá gần, cảm giác như làn da cũng đang cháy xèo xèo.



Cung điện làm bằng gỗ, bên trong còn có rất nhiều trang sức dễ cháy, tốc độ bốc cháy kia không cần nghĩ cũng biết, bây giờ người cũng không dám đi vào bên trong.



Ân Thận thử cho người đi vào, nhưng đáng tiếc lửa quá lớn, căn bản không có cách nào đi vào.



Tốc độ dập lửa của bọn họ bây giờ, căn bản chính là hạt cát trong sa mạc, ngay cả một góc cũng không dập được.



Sắc mặt Ân Thận càng ngày càng nặng.



Ngay cả Hoàng đế cũng run rẩy chạy tới.



"Thường Hoan, Thường Hoan đâu?"



"Công chúa... Công chúa còn ở bên trong." Cung nữ khóc không thành tiếng: "Bệ hạ, mau cứu công chúa."



Hoàng đế giận dữ mắng: "Các ngươi đang làm gì thế hả, đi vào cứu Thường Hoan, đi hết cho ta!!"Advertisement / Quảng cáo



Đám người: "..."



Lửa lớn như vậy, làm sao cứu được?



Hoàng đế đưa mắt về phía Ân Thận: "Ân tổng quản, ngươi mau nghĩ cách đi."



Bây giờ Ân Thận có thể có cách nào, vừa rồi phái người đi vào, nhưng người vào vẫn không hề thấy ra, những người còn lại căn bản không vào được.



Hoàng đế nổi giận, cho người đi vào cứu người.



Cho dù là những người có công phu kia, cuối cùng đều bị đại hỏa bức về.



"Bệ hạ, không được..."



"Cái gì mà không được, các ngươi đang nói lung tung gì đấy?" Hoàng đế đá một cước vào người người kia, tức giận đến mức không để ý hình tượng giận dữ mắng: "Nghĩ cách cho ta, nếu Thường Hoan có chuyện bất trắc, các ngươi cũng đừng nghĩ tốt hơn."



Đám người: "..."



Hoàng đế gầm thét: "Ân Thận!"



Ân Thận sắc mặt nặng nề đi qua: "Bệ hạ."



"Ngươi nghĩ cách cho ta, ngươi mau nghĩ cách đi, Thường Hoan ở bên trong chắc chắn rất sợ hãi, ngươi cứu nó ra, có nghe thấy không, trẫm ra lệnh cho ngươi cứu Thường Hoan ra!"




Trong không khí có ngân mang lấp lóe, khi Sơ Tranh đi qua, cấp tốc lui khỏi quanh người công chúa Thường Hoan, bám vào vạt áo Sơ Tranh, trở lại trên cổ tay cô.



Sơ Tranh đi qua kéo công chúa Thường Hoan lên.



Công chúa Thường Hoan vẫn chưa hoàn toàn ngất đi, cảm giác được động tĩnh, nàng cố gắng mở mắt ra, mơ mơ màng màng hỏi: "Ta chết rồi sao?"



"Chết rồi."



"..."



Sơ Tranh xem công chúa Thường Hoan như bao tải mà nâng lên, mang nàng đi ra ngoài.



"Ta chết rồi vì sao còn cảm thấy rất nóng." Công chúa Thường Hoan nói thầm: "Ngươi là Hắc Bạch Vô Thường sao?"



Sơ Tranh: "..."



Ngươi đã sắp chết đến nơi còn không thể yên tĩnh một lát sao!



"Tỷ tỷ... Vì sao ta lại nghe thấy giọng nói của tỷ tỷ, tỷ cũng đã chết sao?"



"..."



Ngươi mới chết!Advertisement / Quảng cáo



Sơ Tranh không thèm để ý đến nàng, khiêng nàng ra ngoài.



Hoàng đế ở bên ngoài lo lắng chờ lấy, nhìn thấy có người đi ra từ trong đại hỏa, con ngươi ông ta hơi co rụt lại.



Ông ta còn chưa đi qua, bên cạnh đã có một cái bóng nhanh hơn ông ta một bước.



Hoàng đế chậm nửa bước theo tới: "Thường Hoan, Thường Hoan..."



Công chúa Thường Hoan bị đặt dưới đất, Hoàng đế không quản nổi Sơ Tranh, vừa hô ngự y, vừa gọi tên công chúa Thường Hoan.



Công chúa Thường Hoan chỉ bị khói hun ngất đi, cũng không có gì đáng ngại.



Biểu cảm của Ân Thận khó coi: "Nàng có biết nàng đi vào nguy hiểm thế nào không?"



Vừa rồi hắn ở bên ngoài, cảm giác như trái tim mình đang treo giữa không trung, lúc nào cũng có thể rơi xuống.



Sơ Tranh: "Không phải ta rất tốt đấy sao."



Trên người Sơ Tranh không có nửa điểm dấu vết bị bỏng, còn hoàn hảo mang công chúa Thường Hoan ra, người bình thường cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.



"Cho dù nàng có nắm chắc, thì cũng không nên lỗ mãng như thế."



"Ồ." Sơ Tranh hất cằm về phía công chúa Thường Hoan bên kia: "Vậy thì chờ vào nhặt xác cho nàng?"