Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1679 : Thiên tuế đại nhân (31)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ân Thận nói không ăn gì thì sẽ không ăn gì, một ngày cũng không ăn chút gì cả, ngay cả một ngụm nước cũng không uống.



Cẩm Chi nói gì cũng vô dụng.



Hắn chỉ nói một câu, muốn gặp Sơ Tranh.



Cẩm Chi báo cáo những lời này cho Sơ Tranh, lúc ban đầu Sơ Tranh không có phản ứng, đến tối nghe nói hắn còn không ăn gì cả, lúc này mới ngồi không yên, đi qua nhìn hắn.



Thật sự chết đói, người phiền phức vẫn là cô.



A!



Thật phiền!



-



Ân Thận vẫn duy trì tư thế kia, ngồi dưới đất.



Sơ Tranh thấy rất may mắn vì mình có dự kiến trước, trên mặt đất đều trải thảm nhung.



Ân Thận nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn thoáng qua, đại khái tưởng là Cẩm Chi, nhìn một chút liền nghiêng đầu đi, nhưng một giây sau lại xoay trở về.



Advertisement / Quảng cáo



Một ngày không uống nước, cánh môi Ân Thận khô nứt, hắn hơi há miệng ta: "Tiểu Sơ."



Thanh âm rất thấp, rơi ở bên tai, không khỏi cảm thấy hắn có chút tủi thân.



Hắn quay người, nắm lấy lan can: "Tiểu Sơ, ta rất đói."



Sơ Tranh cảm thấy Ân Thận chính là một kịch tinh, tốc độ trở mặt có thể so với lật sách.



Nhưng cô có cách nào đâu?



Còn không phải chỉ có thể cưng chiều thôi sao.



Sơ Tranh đứng cách lan can, ngữ điệu lãnh đạm: "Đói còn không ăn?" Đói thì ăn, đạo lý mà đứa trẻ nhỏ cũng hiểu, chàng còn cố ý để bị đói, bây giờ còn dám hô đói với ta, sao không đói chết chàng luôn đi chứ! Tức giận!



Lông mi Ân Thận rủ xuống: "Tiểu Sơ ném ta ở đây, ta ăn không vô."



Trên mặt Ân Thận rõ ràng không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng chính là làm cho người ta cảm thấy đối đãi với hắn như thế, là hành vi rất quá đáng.



Lúc này hắn đưa ra bất cứ yêu cầu gì, ngươi cũng phải thỏa mãn hắn.



Đáng tiếc...



Sơ Tranh cũng không phải hôn quân thấy sắc liền mờ mắt.



Sơ Tranh mặt lạnh, cầm chìa khoá mở khóa đi vào, Cẩm Chi vừa vặn đưa đồ ăn vào.




Vấn đề của Cẩm Chi liên tục nện xuống, tướng quân đành phải thu tầm mắt lại ứng phó với nàng: "Chúng ta cũng đang tìm Thiên Tuế đại nhân..."



Tướng quân và Cẩm Chi dần dần đi xa.



Ân Thận phun ra một ngụm trọc khí, giơ tay đẩy cánh tay Sơ Tranh đang đặt bên hông mình ra: "Vì sao hắn không nhìn thấy ta?"



Đây là năng lực mà người bình thường có thể làm được sao?



Sơ Tranh nâng tay, đáy mắt Ân Thận có ánh sáng tán loạn mà qua, hắn nhìn kỹ lại, phát hiện cổng bị che kín bằng dây nhỏ tinh mịn màu bạc.



Ân Thận: "..."



Có thể hắn gặp phải yêu quái rồi.



Ân Thận hít sâu: "Nàng định giam giữ ta tới khi nào?"



"Trước đó chàng định giam giữ ta bao lâu?" Sơ Tranh hỏi lại.



"..."



Ân Thận lập tức trầm mặc xuống, sắc mặt hắn có vẻ hơi khó coi.



Advertisement / Quảng cáo



"Ân Thận, đừng làm ra bộ dáng như vậy, ta chỉ làm chuyện mà chàng muốn làm thôi."



Ân Thận miễn cưỡng cười cười: "Nàng sẽ không để ta đi ra ngoài thật sao?"



Sơ Tranh không đáp.



Ân Thận cũng không hỏi lại: "Cũng tốt, ta mệt mỏi quá rồi."



Thanh âm của hắn rất thấp, nói xong cũng đi về phía giường bên kia, mặc nguyên y phục nằm lên trên đó.



Nửa đời trước của hắn phải giãy dụa trong vũng bùn, bất cứ người nào cũng có thể giẫm lên hắn một cước.



Sau khi bò lên trên cao, vẫn có vô số người muốn kéo hắn xuống, lại giẫm thêm mấy cước.



Cuộc sống như vậy là cuộc sống mà hắn muốn sao?



Không phải.



Nhưng hắn không có cách nào, hắn đã ở nơi đó, cao cao tại thượng đứng thẳng, trở thành một tấm bia ngắm.



Sơ Tranh nhìn chằm chằm bóng lưng hắn một hồi, nam nhân co lại trên giường, không khỏi có chút cô tịch, như đứa trẻ nhỏ bị người ta vứt bỏ.



Sơ Tranh thở ra một hơi, giơ tay lên, cửa phòng tự động đóng lại.



Cô đi qua phía giường, cởi giày đi lên, ôm lấy người.



"Ân Thận, ta ở đây."