Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1681 : Thiên tuế đại nhân (33)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cẩm Chi ra ngoài liền vỗ ngực.



Hi vọng tiểu thư có thể giam giữ vị này mãi, bằng không thì nếu hắn ra ngoài được, còn không phải tìm người tới chém đầu nàng sao?



Cẩm Chi giật mình một cái, quyết định nghiêm túc đề nghị với Sơ Tranh một chút.



-



Ân Thận thường thường đưa ra một chút yêu cầu cổ quái kỳ lạ, lúc đầu Sơ Tranh còn có chút xù lông, đằng sau đại khái là phát hiện như thế có thể phá sản, liền tâm bình khí hòa xuống.



Mỗi lần cuối cùng đồ vật Ân Thận có được, đều không giống như trong dự tính lắm.



Đương nhiên, giá trị chỉ tăng chứ không giảm.



Hôm nay, Ân Thận vừa mở thư ra, thì Sơ Tranh liền tiến vào.



"Tiểu Sơ."



Sơ Tranh đặt một bát canh gà ở bên tay hắn: "Uống."



Advertisement / Quảng cáo



"Hả?" Ân Thận nhìn canh gà một chút: "Ta không muốn uống."



"Ta đút cho chàng?"



"..."



Nghĩ đến cách làm của Sơ Tranh, Ân Thận bưng bát uống một ngụm.



Sơ Tranh nhìn thấy thư hắn đè dưới cổ tay, trông thấy mấy chữ tương đối đặc biệt.



"Hoàng đế viết cho chàng?" Trong câu chữ đều là trẫm, trừ Hoàng đế ra thì còn có ai dám phách lối như vậy... A, còn có Hoàng đế nước khác, thẻ người tốt sẽ không tạo phản chứ?



"Bệ hạ đưa tới." Ân Thận nói: "Hỏi ta lúc nào có thể trở về."



Ân Thận dời cổ tay đi, Sơ Tranh liếc qua là có thể xem hết cả phong thư.



Hình dung thế nào nhỉ...



Phong thư này giống như trẻ con cáo trạng với gia trưởng.



Hoàng đế phi thường phẫn nộ ở trong thư chỉ trích hành vi không quay về của Ân Thận, còn đem chuyện khi vào triều, những đại thần kia làm những gì, Hoàng đế đều viết ra hết trong thư.



Thư không dài, Hoàng đế có thể nói rõ ràng những chuyện này, có thể thấy được bản lĩnh văn tự của Hoàng đế phi thường thâm hậu.




Hết thảy của hắn chỉ là một người mà thôi.



"Tạm thời không được."



Ân Thận ngẩng đầu nhìn cô.



"Ta còn có việc chưa làm xong." Chúc Đông Phong còn chưa giải quyết đâu, sao có thể đi chứ!



Ân Thận không hỏi chuyện gì: "Sau khi xử lý xong thì sao?"



Sơ Tranh mở tay hắn ra, hơi cúi người: "Chàng muốn đi đâu, ta đều có thể dẫn chàng đi."



Gian phòng đột nhiên trở nên tĩnh mịch, ánh mặt trời ấm áp vượt qua song cửa sổ, cả phòng dường như cũng có ánh sáng màu vàng óng đang nhảy vọt, phủ lên mấy phần mập mờ ấm áp.



Ân Thận nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu, đụng phải đôi môi mềm mại của Sơ Tranh.



Sạt sạt sạt ——



Ngoài cửa sổ tiếng gió thổi qua, có mấy làn gió nghịch ngợm bay vào, màn lụa mỏng treo ở hai bên đột nhiên rơi xuống, làm mông lung thân ảnh của hai người.



Advertisement / Quảng cáo



-



Cẩm Chi mới vừa đi tới cửa gian phòng của Ân Thận, liền thấy Sơ Tranh khí thế hung hăng đi ra, xém chút đụng vào Cẩm Chi.



Cẩm Chi: "Tiểu thư, ngài..."



Sơ Tranh không để ý tới Cẩm Chi, đi thẳng một mạch.



Cẩm Chi không hiểu thấu, xảy ra chuyện gì rồi?



Cẩm Chi nhìn vào trong phòng một chút, Ân Thận dựa vào bàn sách, đang chậm rãi chỉnh lý quần áo, hắn cúi thấp đầu, lộ ra đường cong cái cằm trôi chảy hoàn mỹ, hướng xuống là cái cổ thon dài, dưới vạt áo nửa mở nửa che, mơ hồ đỏ bừng không thể miêu tả.



Cẩm Chi: "..."



Tiểu thư cũng quá cầm thú rồi?



Cẩm Chi vội vàng rúc đầu về, làm như mình chưa từng tới, mau chóng chuồn đi.



Ân Thận chỉnh lý tốt quần áo, đi đến trước cửa sắt, ngón tay nhẹ nhàng đẩy, cửa trực tiếp mở ra.



Khi Sơ Tranh đi ra cũng không khóa cửa.



Ân Thận suy nghĩ một chút, vẫn kéo cửa về, quay người trở lại bên trong.



Vừa làm cô tức giận xong, bây giờ còn đi ra ngoài, Ân Thận cảm thấy trừ phi là mình không muốn sống nữa.