Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1683 : Thiên Tuế Đại Nhân (35)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh tỉnh táo một hồi, cuối cùng đè ý nghĩ muốn đập chết hắn xuống.



"Thân thể chàng thế nào?"



Chuyện đầu tiên khi tiến cung chính là tịnh thân, trong cung nhiều người như vậy, sau hắn giấu trời qua biển được?



Yết hầu của Ân Thận hơi khô khốc: "Vận khí tốt..."



Ân Thận thật sự là vận khí tốt, ngày đó hắn và những người khác bị mang vào phòng tịnh thân.



Bên trong thỉnh thoảng truyền đến một tiếng kêu khiến da đầu người ta tê dại.



Ân Thận xếp cuối cùng, hắn đã bị gọi vào, nhưng bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, giống như rất nhiều người cãi nhau ầm ĩ vậy.



Bên ngoài càng náo càng hung, người ở bên trong không kiên nhẫn, dẫn người ra ngoài xem.



Ân Thận bị để lại một mình trong phòng, Ân Thận nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ghé vào trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.



Đáng tiếc nơi này của hắn chỉ có thể nhìn thấy một số người, nhưng không nhìn thấy được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Một hồi lâu sau bên ngoài mới yên tĩnh xuống, sau đó là hoàn toàn tĩnh mịch.



Ân Thận nghe thấy có người tiến vào, lập tức bò lại nằm, khi đi lên không cẩn thận dính phải máu bên cạnh. Advertisement / Quảng cáo



"Sao ngươi còn nằm ở đây, mau xuống đi, có thể đi được không? Ai, người đâu, mang hắn ra đi."



Thái giám đi vào không nhịn được chỉ huy người khiêng hắn ra.



Ân Thận cũng không dám nói lời nào, cứ như vậy bị mang đi.



Khi đi ra, hắn nhìn thấy bên ngoài có người đang xử lý vết máu, vừa rồi giống như xảy ra án mạng.



Mà người chết kia, chính là thái giám chuẩn bị tịnh thân cho hắn.



"Đây là người cuối cùng sao?"



"Là người cuối cùng."



"Nhanh mang vào đi, chuyện ngày hôm nay làm... Thật là xúi quẩy."



Ân Thận cứ như vậy trốn qua một kiếp, nhìn thấy có người bởi vì chuyện này mà không thể sống sót qua nổi một buổi tối, hắn cũng không dám nói.



Nhưng đằng sau còn có đổi thuốc, Ân Thận suy nghĩ chút biện pháp mới né qua được.



Sống qua khoảng thời gian này, đằng sau chỉ cần chính hắn không để lộ ra, thì sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.



Lúc đầu Ân Thận cũng sợ hãi, dù sao nếu việc này bị phát hiện, có thể sẽ bị chém đầu.



Nhưng mà chạy tới một bước này, Ân Thận không dám nói, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.




Không xảy ra chuyện gì còn tốt, xảy ra vấn đề rồi tính cho ai?



Sơ Tranh lạnh căm căm hỏi: "Chàng quan tâm nàng ấy như vậy?"



Ân Thận: "!!"



Ân Thận vội vã giải thích: "Tiểu Sơ, đây là chuyện ta đồng ý với bệ hạ, dạy bảo công chúa thật tốt, bảo vệ an toàn cho nàng, không có ý gì khác."



Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây: "Ồ."



Ân Thận chỉ thiếu giơ tay thề nữa thôi: "Ta chỉ thích Tiểu Sơ."



Sơ Tranh suy nghĩ một chút, giơ tay mò đầu hắn: "Ngoan."



Ân Thận: "..."



Cho rằng hắn là trẻ con mà dỗ à?



Ân Thận kéo Sơ Tranh náo một hồi, bởi vì còn có việc phải xử lý, nên rời đi trước một bước.



Chẳng biết Cẩm Chi đợi ở bên ngoài từ lúc nào, thấy hắn ra, nhún nhún người hành lễ.



Cẩm Chi chờ Ân Thận rời đi, lúc này mới vào cửa, nói chuyện với Sơ Tranh. Advertisement / Quảng cáo



"Tiểu thư, Chúc Đông Phong bên kia có thể thu lưới được chưa?" Cẩm Chi báo xong tình huống gần nhất, nhắc đến Chúc Đông Phong một câu.



Sau khi Chúc Đông Phong thành hôn với Hứa Kiêu Vi, qua một đoạn thời gian trong mật thêm dầu.



Chúc Đông Phong thỉnh thoảng làm ra một chút kinh hỉ nhỏ, lấy được niềm vui của Hứa Kiêu Vi.



Nhưng một thời gian sau, Chúc Đông Phong lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy nữa.



Tăng thêm tính tình đại tiểu thư của Hứa Kiêu Vi, một lời không hài lòng là lập tức nổi giận, còn liên luỵ cả người vô tội, một lần Chúc Đông Phong có thể dỗ dành, hai lần có thể dỗ dành, nhưng ba lần, bốn lần thì sao??



Ân ái không bao lâu, Chúc Đông Phong liền không chịu được tính tình này của Hứa Kiêu Vi nữa, thường xuyên đêm không trở về nhà.



Hứa Kiêu Vi thân là quận chúa, cần mặt mũi trong vòng tròn phu nhân ở kinh đô, sao có thể khoan nhượng cho thói quen đêm không về ngủ của Chúc Đông Phong được.



Lúc đầu ả còn điệu thấp phái người đi tìm, Chúc Đông Phong trở ngại mặt mũi của Hứa Kiêu Vi, cũng sẽ trở về.



Nhưng trở về lại bị Hứa Kiêu Vi kéo lỗ tai mắng.



Một nam nhân như Chúc Đông Phong, sao có thể chịu được như vậy.



Theo tuần hoàn càng ngày càng xấu đi, thời gian Chúc Đông Phong đêm không về ngủ càng ngày càng nhiều, mà Hứa Kiêu Vi từ điệu thấp đi tìm, đến gióng trống khua chiêng tìm người.



Tìm được người cũng không để ý đến mặt mũi của Chúc Đông Phong nữa.



Mâu thuẫn của hai người càng lúc càng lớn.



Chúc đại nhân lần nào cũng bắt Chúc Đông Phong nhường nhịn Hứa Kiêu Vi, Chúc Đông Phong nhức đầu không thôi, hắn ta đã tận lực, nhưng vị quận chúa này ai mà chịu cho nổi?