Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 169 : Người giàu nhất mạt thế (34)

Ngày đăng: 01:29 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



#Không re-up dưới mọi hình thức.



••••••••••➻❥



"Chỗ này có quần áo mới này, mau xem, mau xem, cái này thật đẹp."



"Cái này cũng đẹp quá đi..."



"Chỗ này thật tốt."



Mấy nam nữ trẻ tuổi cùng nhau đi trên đường, liên tục bày tỏ vẻ hâm mộ với căn cứ.



"Lục Nhiên..."



Trong đám người, một nữ sinh nhỏ giọng kêu ra tiếng.



Đám nam nữ trẻ tuổi kia lập tức an tĩnh lại, nhìn theo phương hướng của nữ sinh.



Thiếu niên đứng dựa vào cửa xe, hắn cúi thấp đầu, trên đầu đội một chiếc mũ màu trắng gạo.



Chiếc mũ cực kỳ đáng yêu, làm ấn tượng đầu tiên mà thiếu niên mang đến cho người ta cũng có thêm mấy phần đáng yêu.



Áo sơ mi trắng tùy ý nhét một góc vào trong quần, quần tây giản dị, giày thể thao màu trắng, như tự mang theo ánh sáng nhu hòa, chẳng khác nào một mỹ thiếu niên bước ra từ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.



Cánh tay trắng nõn thon dài đặt trên kính chiếu hậu, toàn thân thiếu niên đều lộ ra vẻ tinh xảo.



Mặc dù người trong căn cứ đều ăn mặc rất sạch sẽ, nhưng nếu so sánh với thiếu niên này thì vẫn khác biệt một trời một vực.



Hắn mới thật sự là sạch sẽ sáng ngời.



Làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.



Lục Nhiên hiển nhiên cũng phát giác được đám người bên này, hắn ngước mắt nhìn về phía bên này.



Lại lần nữa gặp phải đám người lúc trước đuổi mình đi, tâm trạng Lục Nhiên vẫn thập phần bình thản.



Giống như gặp phải đám người râu ria không quan trọng.



Thậm chí hắn còn lộ ra một chút ý cười.



"Lục Nhiên." Nữ sinh từ trong đám người chạy tới: "Cậu không sao thì quá tốt rồi, tôi..."



Nữ sinh khí thế cường đại ngăn cản giữa Lục Nhiên và cô ta, lãnh ý tự dưng lan tràn tới, làm nữ sinh không tự chủ được im bặt lại.



Lục Nhiên tự nhiên vòng tay qua hông Sơ Tranh, hơi xoay người, đặt cằm lên bả vai cô.



"Xong chưa?"



"Rồi." Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua nữ sinh đối diện: "Anh quen?"



"Bạn học trước kia."



"Muốn nói chuyện không?"
Thiếu niên ôm chặt cô: "Em sẽ không muốn biết đâu."



Sơ Tranh cưỡng chế kéo hắn ra, cả người Lục Nhiên có chút kì lạ, toàn thân đều lộ ra vẻ kiềm chế.



Sơ Tranh nắm lấy cằm hắn hôn qua, hô hấp của thiếu niên hơi chậm lại, hơi thở ngột ngạt dần dần rút lui.



Lúc Sơ Tranh hôn luôn luôn mang theo một chút ngang ngược và không cho phép kháng cự.



Giống y như con người của cô vậy.



Không thèm nói đạo lý, ngang ngược cố chấp.



Nhưng mà...



Hắn lại thích cô như thế.



...



Ánh nắng ban mai nhè nhẹ.



Tia nắng lọt qua khung cửa sổ, soi sáng những hạt bụi nhỏ bé bay múa trong không khí.



Thiếu niên ngồi trên chiếc giường hỗn độn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy mờ mịt, giống như không biết mình đang ở chỗ nào.



Chỉ trong giây lát, thiếu niên chợt trừng mắt nhìn, hàng mi dài buông xuống, nhìn về phía bên cạnh.



Sơ Tranh nằm nghiêng, mái tóc đen nhánh trải dưới cơ thể, lộ ra đầu vai trắng nõn và cần cổ thon dài.



Hầu kết của thiếu niên hơi nhấp nhô.



Hắn vươn tay, đụng phải cánh tay Sơ Tranh, da thịt tinh tế nhẵn nhụi, làm nhóm lên ngọn lửa mà hắn mơ hồ có chút ấn tượng.



Sơ Tranh đang ngủ say, khi phát giác được khác thường thì Lục Nhiên đã tiến vào được.



Dị vật và cảm giác khô khốc mang đến chút đau đớn, bị đánh thức nên Sơ Tranh có chút hung dữ: "Làm gì thế?"



Mới sáng sớm có để yên cho người ta ngủ không!



Tối hôm qua còn chưa cho vật nhỏ nhà anh ăn no à!



Nụ hôn của Lục Nhiên rơi xuống: "Anh quên mất cảm giác lúc trước rồi, nên lại lần nữa có được không?"



Nói thì nói như thế, nhưng hắn căn bản không phải đang trưng cầu ý kiến.



Sơ Tranh vừa tỉnh ngủ, xương cốt toàn thân đều mềm mại, nên không muốn động đậy.



Bởi vậy, Lục Nhiên rất may mắn được hưởng thụ đãi ngộ ở trên một lần.



Nhưng chờ Sơ Tranh trở lại bình thường, thì cái đãi ngộ này liền bị tước đoạt.



Là một nữ nhân thì sao có thể nằm dưới chứ?!



Không thể!