Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1710 : Hướng ngung mà sống (24)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cuối tuần, mới sáng sớm Sơ Tranh đã đến bên ngoài phòng làm việc của Tang Ngung.



Cửa không khóa, Sơ Tranh đẩy cửa ra đi vào.



Tia sáng bên trong ảm đạm, có hai cái bàn nhỏ, máy tính phía trên mở ra, nhưng cũng không có người.



Trên tường hai bên treo một chút ảnh chụp, trên mặt đất chất đống đồ vật loạn thất bát tao, hơi lộn xộn.



Sơ Tranh nhìn vào bên trong, ở tận cùng bên trong có cái cầu thang, thông lên trên.



Sơ Tranh lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn cuối cùng Tang Ngung gửi, là bảo cô trực tiếp đi vào...



Vậy thì có thể đi lên rồi.



Sơ Tranh đi theo bậc thang lên, ánh sáng phía trên hơi tốt hơn một chút, nhìn dáng vẻ thì hình như là phòng khách.



Đối diện là một cái giường, chăn trên giường bị người xốc lên, giống như chủ nhân rời giường còn chưa kịp thu dọn.



Một bên khác là giá đỡ, phía trên đặt máy ảnh và ống kính khác biệt.



Giường và giá đỡ kia hẳn là nơi sạch sẽ nhất, nơi khác không phải chất đống đồ vật, thì chính là đồ bị ném lung tung.



Advertisement / Quảng cáo



Bên cạnh giường là cái bàn đọc sách, phía trên có máy vi tính.



Sơ Tranh liếc thấy hình nền máy tính...



Con ngươi cô híp lại.



Cạch ——



Cửa phòng tắm bị người đẩy ra, người đàn ông còn mang theo hơi nước đi ra, hắn chỉ quấn một cái khăn tắm, nửa người trên trần trụi, đường cong cơ bắp trôi chảy lại hữu lực.



Người đàn ông vừa đi ra bỗng nhiên trông thấy người đứng ở bên ngoài, hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó bỗng nhiên lui về trong phòng tắm, đóng cửa lại, chỉ để hé ra một đường nhỏ.



"Sao cô lại đi lên đây?" Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng hỏi.



"Anh không nói tôi không thể đi lên."



"..."



Người bình thường ai cũng sẽ chờ dưới lầu, ai lại chạy lên trên lầu nhà người ta thế này?



Tang Ngung nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô đang đi về phía bên này...



Giọng nói của cô gái vang lên: "Hình nền máy tính của anh sao lại dùng ảnh của tôi?"



Tang Ngung: "!!!"




Tang Ngung muốn nói cô đứng lên dễ nói chuyện hơn, nhưng chống lại ánh mắt Sơ Tranh, lời đến khóe miệng hắn lại thay đổi hương vị: "Sữa bò và bánh bao."



Sơ Tranh gật đầu: "Thu thập đi, lát nữa ra ngoài ăn."



-



Mãi đến khi Tang Ngung rời khỏi phòng làm việc, khóa cửa lại, bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào, mới hơi hoảng hốt lấy lại tinh thần.



Sao hắn lại nghe lời cô như thế chứ?



Sơ Tranh chọn một cửa tiệm, mua sữa bò và bánh bao cho hắn.



Tang Ngung: "..."



Luôn cảm thấy quái quái chỗ nào ấy.



Tang Ngung trầm mặc ăn sáng xong, Sơ Tranh hỏi hắn đi đâu chụp.



"Cô không mang quần áo?"



"Bộ này không được?" Sơ Tranh chỉ quần áo trên người mình.



Advertisement / Quảng cáo



"..." Cũng không phải không được, chỉ là vậy thì quá tùy tiện rồi.



【 Tiểu tỷ tỷ, cô có thể mặc váy nhỏ của nguyên chủ nha ~ 】 Vương Giả tiện sưu sưu nhảy ra.



Mi nằm mơ!



【 Tiểu tỷ tỷ, váy nhỏ kia rất đắt đấy được không, hơn nữa cô không cảm thấy như thế rất kích thích sao? 】



Sơ Tranh: "..."



Gần đây Vương bát đản xem phải thứ kỳ quái gì ấy nhỉ?



Kích thích cái gì?



Bảo cô mặc loại quần áo này còn không bằng bảo cô đi chết đi.



【...】 Vương Giả kiên nhẫn: 【 Nói không chừng thẻ người tốt thích thì sao? 】



Hắn thích thì làm sao?



Ta còn phải chiều theo hắn mặc quần áo gì sao? Ta cứ không đấy!



【...】 Được thôi, vậy làm nhiệm vụ đi. 【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua được mười bộ quần áo phong cách khác biệt, màu sắc khác nhau, thích hợp chụp ảnh, giá cả mỗi bộ không thấp hơn ba mươi ngàn, thời hạn hai tiếng. 】



Sơ Tranh: "..."



Ta XXX bố khỉ nhà mi!!