Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1713 : Hướng ngung mà sống (27)

Ngày đăng: 01:43 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh vượt qua đám người đi đến trước mặt hắn, Tang Ngung hơi ngước mắt, ánh mắt rơi trên người cô: "Chúc mừng tốt nghiệp."



Tang Ngung đưa hoa cho cô.



Bó hoa là hoa hồng, màu sắc đỏ tươi giống như có thể vạch phá tầm mắt của người khác, hương thơm nồng đập vào mặt.



Sơ Tranh không nhận: "Cho nên?"



Tang Ngung nói khẽ: "Bạn học nhỏ có để ý có thêm một người bạn trai không?"



Sơ Tranh nhận lấy hoa, dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người, trực tiếp hôn lên.



"Không để ý."



Tang Ngung không quá thích ứng với chuyện bị hôn trước mặt nhiều người như vậy, hơi đẩy cô ra: "Rời khỏi nơi này trước đi."



Advertisement / Quảng cáo



"Đến phòng làm việc?"



"..." Tang Ngung hít sâu: "Đi ăn cơm, chúc mừng em tốt nghiệp."



"..."



-



Bạch Đông Ải nhìn Sơ Tranh và Tang Ngung rời đi, trên mặt là ưu sầu thật sâu.



"Anh Đông à, bạn cùng bàn của anh đi với người ta rồi kia." Bên cạnh có người vỗ bả vai Bạch Đông Ải: "Anh không đuổi theo sao?"



"Con gái lớn phải lập gia đình, tôi có thể làm sao?" Bạch Đông Ải chậc một tiếng, quay đầu đối đầu với ánh mắt đồng tình của đám người, vẻ mặt cậu biến đổi: "Các cậu nghĩ gì thế?"



Bạn học nào đó yếu ớt nói: "Anh Đông, không phải anh thích cô ấy sao?"



"Ai nói với các cậu là tôi thích cô ấy?" Bạch Đông Ải không hiểu.



Đám người: "..."



Không phải sao?
Lúc này vừa được nghỉ hè, thời gian còn sớm, Sơ Tranh cũng không thúc giục, cho cha Lộ chậm rãi cân nhắc.



Lúc trước nguyên chủ chỉ biết phát cáu, không vạch cho cha Lộ một con đường, bây giờ Sơ Tranh trực tiếp cho ông lựa chọn, làm một người cha yêu thương con gái, bên gối còn có mẹ Lộ không ngừng khuyên nhủ, lựa chọn của cha Lộ có thể suy đoán được.



Lúc trước mẹ Lộ chọn cùng nguyên chủ đi học, có lẽ nguyên nhân chủ yếu là không chịu đựng được những người kia nữa.



Không nghĩ tới cuối cùng vẫn không trốn nổi...



Cha Lộ đã quyết định, ông lập tức hành động, trước tiên báo cáo với công ty bên này, sau đó liên hệ với người hỗ trợ tìm việc làm.



Người có năng lực ai mà không muốn giành lấy, ba ngày sau cha Lộ đã bàn bạc xong công việc mới.



Sau đó ông qua bên kia để dàn xếp trước, mẹ Lộ thì ở nhà thu thập.



"Tiểu Sơ à, những bộ quần áo này con đều mang đi sao?" Khi mẹ Lộ thu dọn tủ quần áo cho Sơ Tranh, nhìn một ngăn tủ nhét đầy váy kia cũng không biết xuống tay từ đâu.



Advertisement / Quảng cáo



"Dạ."



Dù sao cùng là đồ của con gái bà.



"Sao con lại mua nhiều thế này..." Mẹ Lộ vừa tìm cái rương tới, vừa nói: "Gần đây sao không thấy con mặc nữa, làm sao, không thích nữa à?"



"Không muốn mặc."



Sơ Tranh và mẹ Lộ nói câu được câu không, mẹ Lộ rất nhanh đóng gói xong chỗ quần áo kia.



Sơ Tranh không hề động tay, đương nhiên cho dù cô muốn động tay, mẹ Lộ cũng sẽ không cho cô động.



"Tiểu Sơ, con đến đây xem đi, đây là thứ gì vậy?"



Giọng nói của mẹ Lộ truyền đến từ cổng.



Sơ Tranh đi dép lê qua: "Cái gì?"



Mẹ Lộ chỉ vào tủ giày ngoài cửa.



Tòa nhà này mọi nhà đều đặt tủ giày hoặc là giá để giày ở ngoài cửa, vừa rồi mẹ Lộ mở tủ giày ra thanh lý giày bên trong, kết quả lại tìm thấy một túi vải màu đen ở bên trong.



Trên túi vải kia là một đồ án rất dữ tợn, không biết là thêu hay là vẽ lên, nhìn vào làm người ta rất không thoải mái.