Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1718 : Hướng ngung mà sống (32)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Phòng làm việc nào đó.



"Mễ tổng thanh tra, cái này cần ngài ký tên." Trợ lý cầm văn kiện tiến vào, đặt ở trên bàn làm việc.



Người đàn ông phía sau bàn làm việc dáng vẻ anh tuấn, áo sơ mi đậm màu bị hắn ta giật ra hai nút áo, lông mày hơi nhíu lại, lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Đặt ở đó đi."



"Tổng thanh tra, cái này..."



"Ra ngoài."



Trợ lý bị dọa đến run rẩy một cái, không dám nói nữa, xám xịt rời phòng làm việc.



Có thể là Mễ Nghiễn ngại gửi nhắn tin quá phiền phức, trực tiếp gọi điện thoại qua.



Hắn ta đứng lên khỏi ghế, đi đến trước cửa sổ sát đất, quan sát cả tòa thành thị.



Người bên kia nhận điện thoại, Mễ Nghiễn lập tức nói: "Ai giới thiệu công việc cho hắn?"



Advertisement / Quảng cáo



"Không biết."



"Không phải bảo chị nghe ngóng à?"



"Chị không nghe được, có cách nào được chứ, cũng không thể trực tiếp hỏi mà? Người ta nhìn chị như thế nào? Còn có cậu cứ khăng khăng nhằm vào anh ấy làm gì?" Người ở đầu dây bên kia cũng có chút nổi nóng, giọng điệu không tốt oán về.



Mễ Nghiễn một tay chống nạnh: "Thế nào, nhiều năm như vậy mà chị còn thích hắn à?"



"Không liên quan đến chuyện này. Bây giờ anh ấy đã như thế, không uy hiếp được cậu nữa, cậu lại vẽ vời thêm chuyện làm gì."



Con ngươi Mễ Nghiễn nhíu lại, vẻ âm ngoan hiện lên trong đáy mắt: "Em chính là không nhìn nổi hắn tốt."



"Điên rồi."



Người bên kia trực tiếp cúp điện thoại.



Mễ Nghiễn gọi lại, phát hiện mình bị kéo đen.



"A..."



Mễ Nghiễn bị chọc giận quá mà hóa cười, một đống lửa giận trong đáy lòng không có chỗ phát tiết, đi qua đi lại tại chỗ hai vòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lật danh bạ ra, lập tức gọi tới.



"Tôi muốn anh nghĩ cách, làm công việc bây giờ của Tang Ngung rơi đài... Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, hắn nhất định phải bị sa thải, cho anh thời gian một tuần."
Hoàng tổng vui mừng vẫy tay gọi Mễ Nghiễn: "Lộ tiểu thư, đây là Mễ tổng thanh tra của chúng tôi, là một chàng trai tuổi trẻ tài cao, đừng thấy cậu ấy trẻ tuổi, năng lực rất mạnh..."



Hoàng tổng lốp bốp khen Mễ Nghiễn một trận, lại giới thiệu thân phận của Sơ Tranh.



Thân phận cổ đông mới này, xác thực làm không ít người kinh ngạc.



Người ta tuổi còn trẻ mà đã làm cổ đông, mà bọn họ vẫn cầm mấy ngàn tệ tiền lương lãng phí thời gian, chênh lệch giữa người và người sao lại lớn như vậy chứ.



Thần sắc Sơ Tranh lãnh đạm nhìn hắn ta một chút, chính là con chó điên này à...



Trước đó cô còn không có chứng cứ, nhưng hai ngày này, Mễ Nghiễn tự đưa chứng cứ đến tay cô.



"Chào ngài." Mễ Nghiễn mỉm cười vươn tay.



Sơ Tranh không động đậy, bầu không khí có chút xấu hổ.



Công ty nhiều người nhìn như vậy, trên mặt Mễ Nghiễn có chút không nhịn được, tay hắn ta chuyển hướng, làm dấu tay "mời": "Tôi dẫn ngài đi tham quan bên này nhé."



Advertisement / Quảng cáo



"Không cần, không có hứng thú." Sơ Tranh từ chối, quay đầu nhìn Hoàng tổng: "Xem xong rồi, tôi đi đây."



Biểu cảm của Mễ Nghiễn lại cứng đờ.



"Hả?" Hoàng tổng vẻ mặt đần độn.



Không phải bà cô này nói muốn đi tham quan một chút sao? Lúc này mới xem được có bao nhiêu, mà đã muốn đi rồi?



Sao lại vừa vào đã ra ngay rồi, kẻ có tiền đều tùy hứng như thế sao?



Đáy lòng Hoàng tổng có phun tào nhiều bao nhiêu, lúc này cũng không thể biểu hiện ra ngoài: "Vậy tôi đưa ngài xuống?"



Sơ Tranh "ừ" một tiếng, quay người rời đi.



"Tổng thanh tra đắc tội với cổ đông mới à? Sao tôi lại cảm thấy cổ đông mới không chào đón tổng thanh tra lắm nhỉ?" Nhân viên nào đó nhỏ giọng bát quái với đồng nghiệp bên cạnh.



"Tôi cũng cảm thấy..."



"Không nên đâu, cổ đông mới không phải lần đầu tiên tới sao?"



"Nói mới thấy cô ấy thật xinh đẹp, còn rất trẻ, nhìn qua vẫn giống như học sinh vậy..."



"Trong nhà có mỏ thật tốt, bớt phải phấn đấu một trăm năm."



Mễ Nghiễn nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, sắc mặt không tốt lắm.