Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1728 : Thương nhân thời không (5)

Ngày đăng: 01:44 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tịch Kính thay quần áo xong, đi từ sau từ rèm ra, có lẽ là bởi vì khẩn trương, cơ thể hơi rụt lại.



Thân hình vốn đã đơn bạc, lúc này nhìn qua càng thêm tinh tế gầy yếu.



Thân trên là áo hoodie đơn giản, thân dưới là một chiếc quần jean, ống quần còn hơi dài.



Sơ Tranh rất hoài nghi tên nhóc này báo sai tuổi tác



Nhưng ngẫm lại hoàn cảnh sinh hoạt của hắn, có lẽ là dinh dưỡng không đầy đủ tạo thành, nuôi tốt mới có thể lớn tốt.



Đổi một bộ quần áo, cả người Tịch Kính nhìn qua có tinh thần hơn không ít.



Sơ Tranh đi qua sửa sang lại mũ hoodie đằng sau cho hắn, sau đó thừa cơ sờ đầu hắn, quả nhiên rất mềm.



Tịch Kính không dám động, cúi đầu che giấu sắc đỏ mất tự nhiên trên mặt.



"Thay bộ khác thử xem."



Advertisement / Quảng cáo



Tịch Kính nghẹn họng nhìn trân trối: "Còn... Còn phải thử?"



"Tôi giúp cậu?"



"..."



Tịch Kính lập tức túm lấy quần áo tiến vào trong rèm như có người đuổi theo hắn vậy.



Tới tới lui lui giày vò được mấy bộ, Sơ Tranh chọn lấy mấy bộ không tệ bảo chủ quán gói lại.



"Những thứ này rất đắt..." Tịch Kính túm lấy tay áo Sơ Tranh, dáng vẻ khẩn trương.



Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn, vừa sờ vừa nói: "Cậu cứu tôi giá trị hơn số tiền này nhiều."



"Nhưng mà..."



Sơ Tranh căn bản không cho hắn cơ hội nói, trực tiếp trả tiền rời đi.



"Xách theo."



Tịch Kính bị nhét mấy cái túi, hắn luống cuống tay chân xách.




Cắt tóc xong, Tịch Kính càng lộ ra có tinh thần hơn.



Nếu như không phải dinh dưỡng không đầy đủ tạo thành gầy yếu và tái nhợt, thì hoàn toàn chính là một tiểu thiếu gia được nâng niu cưng chiều.



Sơ Tranh hài lòng trả tiền, dẫn Tịch Kính về nhà.



Tốc độ của Sơ Tranh rất nhanh, trở lại chỗ ở của Tịch Kính cũng mới giữa trưa mà thôi.



"Tôi... Tôi nấu cơm." Tịch Kính trở về, lập tức bắt đầu bận rộn thu dọn.



Sơ Tranh vốn định ra ngoài ăn, nhưng nhìn Tịch Kính như thế, lại bỏ ý niệm này đi.



Tịch Kính mở bao gạo ra, trực tiếp cứng lại ở đó.



"Sao thế?" Sơ Tranh đi qua, nhìn cái túi chỉ còn lại mấy hạt gạo, hơi trầm mặc, lấy tiền ra đưa cho hắn: "Đi mua đi."



Nhóc con vẻ mặt quẫn bách xin lỗi: "Xin... xin lỗi."



Advertisement / Quảng cáo



"Xin lỗi cái gì?" Đáy lòng Sơ Tranh buồn cười: "Nhanh đi đi, tôi đói."



Tịch Kính đáp một tiếng, cầm tiền phi nhanh ra ngoài: "Tôi sẽ về nhanh thôi."



Cách đó không xa chính là chợ bán thức ăn, Tịch Kính xác thực không đi bao lâu liền trở lại, xách theo một túi nhỏ gạo, còn mua một chút đồ ăn.



Hắn đưa tiền thừa cho Sơ Tranh.



"Giữ đi, về sau còn làm phiền cậu một thời gian nữa."



"..."



Tịch Kính nhấp môi dưới, chậm rãi thu lại tiền, cẩn thận cất kỹ, lúc này mới đi chuẩn bị cơm trưa.



Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh suy nghĩ xem làm sao để cướp môi giới của nguyên chủ về, khôi phục thân phận.



Một buổi sáng trôi qua, thời gian cô còn thừa lại càng ít hơn.



Tịch Kính tay chân lanh lẹ, chỉ hơn nửa tiếng, cơm và đồ ăn đều đã bưng lên trên bàn nhỏ.



Tay nghề của Tịch Kính rất tốt, mặc dù không phải đồ ăn đặc biệt gì, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.



Tịch Kính ăn từng ngụm nhỏ, đồ ăn cũng không gắp, cúi đầu xới cơm.